Môi
lần có mặt trong những cuộc biểu tình, ngoài
việc đứng trong hàng ngũ hô các khẩu hiệu
đả đảo Trung Quốc, bảo vệ Tổ quốc Việt Nam, tôi
còn một nhiệm vụ tự giao là lấy tài
liệu để viết bài phản ánh. Nếu mấy cái
đài báo bồi bút có nói láo
thì còn có bằng chứng, lý lẽ
mà vạch mặt.
Còn
hình hắn đây
Sáng 5/8/2012, tôi có mặt ở Bờ Hồ từ sớm, vào khoảng 8 giờ gì đó nhưng phải đến 8h30 mới thấy lác đác có người biểu tình đi rải rác.
Tôi
đứng bên vỉa hè phía Bờ Hồ. Nhìn
xung quanh khu vực vườn hoa Lý Thái Tổ có
rất nhiều công an chìm nổi. Chiếc loa đặt
trên một chiếc xe thùng liên tục phát
lời yêu cầu giải tán: “Khu vực vườn hoa Lý
Thái Tổ là khu vực bảo vệ. Yêu cầu mọi
người giải tán khỏi khu vực bảo vệ?
Lại
thấy đứa gọi loa tả đúng đặc điểm tôi,
yêu cầu tôi đi chỗ khác mặc dù tôi
đứng khá xa. Ai mà biết khu vực chúng nó
gọi là khu vực bảo vệ từ đâu đến đâu.
Sao không chắn rào sắt phân định rõ
ràng cho người ta còn biết lối? Nghĩ thế, tôi
cứ đứng nguyên, vì biết chỗ nào không
phải là khu vực bảo vệ.
Chợt
thấy ở góc tượng đài phía Lê Lai
có cảnh bắt bớ. Ai đó từ bên kia đường
sang nói Lê Dũng bị bắt rồi, tôi liền gọi
cho Lê Dũng. Lê Dũng vừa cười hơ hơ vừa kể
có 3,4 anh em bị tóm lên xe rồi.
Những
người bên này Bờ Hồ bắt đầu lững thững
tản bộ, không giương biểu ngữ cũng không hô
gì cả. Có mấy tên đến định đưa cụ
Lê Hiền Đức về, bị chúng tôi kiên
quyết phản đối. Một tên cầm lấy tay tôi, tôi
gạt mạnh ra. Liền lúc đó thì có
người mang xe lăn đến cho cụ Đức ngồi. Mấy tên
lẽo đẽo bám sát cụ Đức từ trước tìm
cách cản không cho cụ Đức ngồi xe lăn. Chúng
tôi tìm cách đẩy chúng ra để dọn
đường cho cụ đi. Nhưng ngay sau đó, có nhiều
cảnh sát được tăng cường, nhấc cụ lên một
chiếc xe con. Sự hỗn độn, náo loạn do công an
gây ra bắt đầu từ đây. Tôi thét lớn:
“Không được động vào cụ Lê Hiền Đức”.
Vì lực lượng chúng đông nên chúng
tôi bất lực, không dám giằng cụ lại vì
giằng co thì cụ rách ra làm đôi mất,
mà giằng lại sao được với đám thảo khấu
côn đồ kia. Chúng tôi chỉ biết hô to
phản đối bắt người trái phép. Lúc ấy
là 8 giờ 52 phút.
Một
tên đến trước mặt tôi gây chuyện: Sao ông
lại đánh tôi? Tất nhiên tôi mắng lại
nó là vu khống nhưng tôi biết, đây là
hành động chúng thường làm để lấy cớ
khi muốn bắt ai đó. Bài này chắc chúng
đã được huấn luyện.
Bắt
cụ Đức xong thì chúng quay sang bắt Nguyễn Chí
Đức. Tôi thấy có 5,6 đứa xông vào
túm Chí Đức. Biết là một mình
không làm gì nổi, nhưng tôi cứ xông
vào giằng Chí Đức lại. Vì Chí Đức
to hơn cụ Lê Hiền Đức nên tôi không
sợ Chí Đức bị rách làm đôi. Tất
nhiên là chúng bắt được Chí Đức.
Sau
đó chúng xông vào bắt tôi nhét
lên xe.
Tấm
thân to tướng của Đức chắn ngay bậc lên
xuống, chúng nó không đẩy được còn
Đức không chịu vào. Tôi chờ một lúc,
liền quay trở lại định gọi nốt những ai chưa bị bắt
lên xe luôn thể. Chúng nó tưởng tôi
trốn liền bắt trở lại. Khi chúng nó đẩy
tôi đến cửa xe thì Chí Đức vẫn chình
ình ở đấy. Tôi lựa chỗ đu lên bảo Chí
Đức, thôi vào đi.
Lúc
này là 8 giờ 56 phút.
Sau
khi ra khỏi trại lộc Hà, một người bạn đi đón
kể lại: Trước khi anh bị bắt, tay Canh quận phó
chỉ vào anh, bảo thuộc hạ: “Bắt lấy cái
thằng già kia”.
À,
thì ra thế. Hắn làm như thể hắn còn
thanh niên lắm và hắn không bao giờ già,
các cụ thân sinh ra hắn cũng còn trẻ lắm
và không bao giờ già chắc?
Đấy
là ngôn ngữ của một quận phó công
an. Xin bạn đọc tự bình phẩm.
Nếu
đúng thế thì danh tính của hắn là
Chử Văn Canh, phó trưởng CA quận Hoàn
Kiếm.
Ảnh
này chụp hôm 17/7/2011. Hắn đang chỉ cho tên
đại úy Phạm Hải Minh Đội phó Đội an ninh
Quận Hoàn Kiếm để bắt ai đó, không biết
có phải chỉ Nguyễn Chí Đức không. Chỉ
biết là chính tên Hải Minh này đứng
trên xe bus đạp nhiều lần vào mặt Chí
Đức, gây nên vết nhơ không bao giờ rửa
được của ngành công an.
(còn
tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét