Nguyễn Chí Đức - Tính
từ năm 2007 tự phát nổ ra phong trào biểu tình yêu nước đến nay đã tròm
trèm 5 năm, tôi nhận thấy sự thờ ơ của phần lớn các cán bộ đảng viên
đối với vận mệnh dân tộc vẫn không thay đổi bao nhiêu. Mặc dù lượng
thông tin tuyên truyền về Hoàng Sa-Trường Sa do các phương tiện truyền
thông dưới sự quản lý của chế độ và tự do rất rầm rộ và cập nhật, các
hoạt động góp đá, tôn vinh, thăm viếng, khảo cứu khoa học rất mạnh mẽ
nhưng không thức tỉnh một cách sâu sắc đến họ là bao nhiêu. Chung qui
những người này chỉ mải lo nghĩ đời sống cơm áo gạo tiền, mánh mung-chụp
giật cho bản thân và gia đình. Tôi có cảm giác đây không phải là mối
quan tâm chính của các đảng viên, họ vô tình là người ngoại quốc trên
chính nơi chôn rau cắt rốn của mình...
*
Nghe giang hồ mạng đồn đại chủ
nhật tới đây lại diễn ra tuần hành/biểu tình chống Tàu và ủng hộ Luật
Biển ở ba đầu cầu Huế-Sài Gòn-Hà Nội, cũng qua thông tin trên mạng tôi
thấy có một số ý kiến đa chiều như sau:
- Nào là xuống đường để bày tỏ tình yêu quê hương đất nước, thực thi quyền hợp Hiến của công dân
- Nào là e ngại tuần hành sẽ có mầm mống cho cách mạng Hoa Sen? Gây xáo trộn đường phố, xã hội chăng?
- Biểu tình yêu nước như vậy đủ chưa? Nên hay không nên? Kinh nghiệm đối phó với an ninh? Biểu tình tại gia?
Thôi thì 9 người 10 ý, ai cũng có
lý do, suy nghĩ riêng đứng từ hoàn cảnh và nhãn quan chính trị khác
nhau. Nhưng có một điều ít ai nhắc và nghĩ tới đó là đi biểu tình để
giáo dục (ngược) tinh thần yêu nước cho các cán bộ đảng viên của Đảng
Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN) ở các cơ quan công quyền và các sỹ quan trong
các lực lượng vũ trang.
Sẽ có người nghi ngờ điều tôi kết
luận ở trên hay chế giễu tôi viết bậy bạ hoặc giả có những cựu chiến
binh từng vào sinh ra tử trước mũi tên hòn đạn sẽ nổi trận lôi đình vì
sự thiếu khiêm tốn của tôi khi đọc bài viết này? Nhưng sự thật phũ phàng
là như vậy đó các bạn ạ!
Nhiều lúc tôi cố giữ im lặng,
bình thường hóa những câu chuyện biểu tình trong quá khứ nhưng sự thực
tinh thần yêu nước, chủ nghĩa dân tộc của các cán bộ đảng viên cấp thành
ủy và sỹ quan cấp tá trở lên rất thấp có nơi rất dửng dưng, xem như
không phải chuyện của họ. Không ít các cán bộ đảng viên giờ chỉ nghĩ đến
Tiền-Hàng-Vàng-Gái mà thôi, có quan tâm đến công việc chuyên môn, thăng
quan tiến chức rút cục cũng chỉ vì tiền và tiền, điều này khác xa với
những cố/cựu cán bộ Cộng Sản thời chiến đặc biệt thời kháng chiến chống
Pháp.
Nếu có ai thắc mắc thế còn những cán bộ đảng viên cao cấp trong Bộ Chính Trị thì sao?
Xin thưa, có thể thời trai trẻ
của anh sinh viên KHXHNV – Nguyễn Phú Trọng, chiến binh – Phùng Quang
Thanh, y sĩ – Nguyễn Tấn Dũng, văn thư tòa soạn báo – Đinh Thế Huynh đầy
quả cảm, lồng ngực căng phồng với lý tưởng giai cấp, chủ nghĩa cộng sản
chân chính nhưng theo thời gian với sự tha hóa của vị trí công tác cao
dần, sự cám dỗ của đồng tiền USD, ám ảnh của quyền lực tuyệt đối mà phần
lớn trong số họ tự làm thui chột tình yêu quê hương, tình tự dân tộc
của chính mình. Đó là sự thật, tôi cam kết đó là sự thật!
Tính Đảng càng cao thì tình tự dân tộc, tình nghĩa đồng bào càng thấp đi!
Hậu quả của chân lý này là từ khi
ĐCSVN ra đời đến nay đã gây ra rất nhiều sự kiện kinh hoàng cho dân tộc
Việt Nam như tiêu thổ kháng chiến, đập phá chùa chiền ở khắp nơi (đặc
biệt vùng Thanh-Nghệ), tàn sát đồng bào/đồng chí của mình trong cuộc cải
cách ruộng đất ở miền Bắc, thủ tiêu hoặc sát nhập/đồng hóa những tinh
hoa của dân tộc vào ĐCSVN. Sau khi thống nhất đất nước năm 1975, rất
nhiều quân-dân-cán-chính, nhân sĩ của chế độ cũ phải đi học tập cải tạo
quá lâu thay vì được tận dụng, phát huy tài năng để xây dựng/tái thiết
lại đất nước sau cuộc chiến đẫm máu. Tạo ra sự hận thù, chia rẽ không
đáng có giữa người Việt với người Việt cho đến ngày hôm nay qua việc
rạch ròi lý lịch 3 đời, tôn giáo, Nam-Bắc. Đặc biệt thành phần tinh hoa
của dân tộc là các trí thức bị thắt chặt dạ dày qua việc quản lý tem
phiếu, hộ khẩu sống lây lất, còi cọc; một số ở miền Nam phản kháng bằng
cách thoát chạy ra ngoài biển thì làm mồi cho cá và cướp biển, những ai
đến bến bờ tự do thì không nguôi lòng căm hờn phục hận.
Nếu các cán bộ đảng viên có lao
tâm khổ tứ về chuyện biên cương, lãnh thổ, biển đảo thực chất là họ lo
nghĩ đến việc cầm quyền của ĐCSVN, quyền lợi của nhóm trước rồi mới đến
quyền lợi của dân tộc. Nhưng có một điều cốt tử không biết họ có hiểu
không? Mất nước, mất đảo thì cái chế độ hiện nay cũng tự giác giải tán
nếu không nhân dân sẽ mất tín nhiệm tiến đến giải thể chế độ từ đó bầu
ra một ủy ban cứu quốc khác như trong quá khứ của lịch sử Việt Nam đã
từng diễn ra.
Một vài ví dụ minh họa cho sự xuống dốc của chủ nghĩa dân tộc: tiền
giả từ bên Tàu tuồn sang phá hoại Việt Nam, hàng giả/hàng gia dụng kém
phẩm chất được chuyển lậu vào VN, tài nguyên thiên nhiên chuyển ngược
sang Tàu, thương lái Tàu tung hoành khắp lãnh thổ Việt Nam, chuyện Boxit
Tây Nguyên, cho thuê rừng đầu nguồn…. Chưa kể những chuyện thâm cung bí
sử được đồn đại như có những sỹ quan cấp tướng thuộc Bộ Quốc Phòng mua
vũ khí/khí tài kém chất lượng nhằm tham nhũng, cho Tàu đấu thầu nhiều dự
án quan trọng ở Việt Nam, thất thoát hàng chục tỷ USD cho những dự án
kém hiệu quả…
Tính từ năm 2007 tự phát nổ ra
phong trào biểu tình yêu nước đến nay đã tròm trèm 5 năm, tôi nhận thấy
sự thờ ơ của phần lớn các cán bộ đảng viên đối với vận mệnh dân tộc vẫn
không thay đổi bao nhiêu. Mặc dù lượng thông tin tuyên truyền về Hoàng
Sa-Trường Sa do các phương tiện truyền thông dưới sự quản lý của chế độ
và tự do rất rầm rộ và cập nhật, các hoạt động góp đá, tôn vinh, thăm
viếng, khảo cứu khoa học rất mạnh mẽ nhưng không thức tỉnh một cách sâu
sắc đến họ là bao nhiêu. Chung qui những người này chỉ mải lo nghĩ đời
sống cơm áo gạo tiền, mánh mung-chụp giật cho bản thân và gia đình. Tôi
có cảm giác đây không phải là mối quan tâm chính của các đảng viên, họ
vô tình là người ngoại quốc trên chính nơi chôn rau cắt rốn của mình.
Cho nên nếu các bạn ở Sài Gòn, Hà
Nội có xuống đường vào chủ nhật tới đây và các chủ nhật khác (nếu có)
thay vì các bạn đơn giản chỉ nghĩ đến niềm vui, hân hoan bày tỏ lòng yêu
nước, thực thi quyền công dân đối với một vấn đề hệ trọng của quốc gia
thì các bạn còn cần phải ý thức rằng việc các bạn đã đang và sẽ thực
hiện còn nhằm góp phần giáo dục ngược cho chính các cán bộ đảng viên giữ
các trọng trách cao cả trong các cơ quan công quyền về tình yêu quê
hương đất nước. Nếu có ý kiến cằn nhằn “biết rồi khổ lắm nói mãi” hay “đã có Đảng và Nhà nước lo” thì xin thưa: gióng lên tiếng nói thống thiết trước họa ngoại xâm không bao giờ thừa và không biết thế nào là đủ!
Hãy can đảm lên các bạn!
Nếu có những sách nhiễu, khủng bố
tinh thần của kẻ xấu; hi sinh sự nghiệp cá nhân; Sự e ngại của bạn
bè/thân hữu; Mạt sát, chế giễu của những kẻ thích đâm bị thóc, chọc bị
gạo; Thậm chí là ngục tù đang chờ đón chúng ta thì các bạn hãy xem đó là
điều hiển nhiên xứng tầm trọng trách lịch sử mà khi các bạn do dự xuống
đường không hề mong muốn và nghĩ đến.
Hãy đi! Hãy sống! Hãy hành động! Và chỉ có hành động mà thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét