Một trong những chia sẻ đắng cay trong những: CÂU
CHUYỆN BIỂU TÌNH (01.07.2012)
Sài Gòn
những ngày gần 1/7/2012, anh chị em và bạn bè
bị an ninh canh và theo dõi rất gắt gao. Những
nhân vật mà an ninh cho rằng là thành
phần “nguy hiểm” đều được gởi giấy mời làm
việc vào ngày 01/07 với nhiều lý do khác
nhau, thậm chí với lý do là “khai thông
cống rãnh” (??). Tôi cũng nhận được giấy
mời từ Công an Phường với lý do “Làm
rõ một số vấn đề liên quan đến việc khiếu
nại cơ quan chức năng” nhưng lại được mời vào
ngày 02/07 chứ không phải 01/07. Tôi nghĩ
rằng phía Công an Phường có sự nhầm lẫn
gì đó.
Giấy
mời từ Công an Phường với lý do
“Làm rõ một số vấn đề liên quan đến việc khiếu nại cơ quan chức năng” |
Cuộc
"vượt ngục" đầy “gian khổ”
Sau khi nhận được
giấy mời làm việc của phía Công an, tôi
càng quyết tâm muốn tham gia biểu tình vào
ngày 01/07. Tôi biết mình khó thoát
ra khỏi sự canh me, theo dõi và ngăn chặn của
an ninh để đến được với cuộc biểu tình. Nhưng
quyết tâm đã thôi thúc tôi phải
ra đi. Trước khi đi, tôi nói với mẹ:
-
Mẹ! Con sẽ tham gia biểu tình vào Chủ nhật
tới. Có thể họ (an ninh) sẽ bắt con. Nhưng mẹ
đừng lo. Rồi họ cũng sẽ phải thả con thôi. Mà
nếu họ bắt luôn, mẹ cũng đừng lo. Rồi con cũng
sẽ về.
Mẹ im lặng để tôi
ra đi.
2h sáng thứ 7,
mặc trên người quần sort jean, áo sơ mi, mang
dép lê, mang theo cái bóp tiền, không
mang theo điện thoại hay bất cứ thứ gì khác,
tôi tản bộ ra ngoài. Khi thấy không có
ai theo, tôi gọi một chiếc taxi, mượn điện thoại
của anh taxi gọi cho nhỏ em mang cái laptop nhỏ ra
đầu đường cho tôi. Taxi tạt ngang qua đầu đường,
tôi lấy đồ đạc và thẳng tiến về nơi trú
ẩn an toàn, chờ ngày đi biểu tình.
Sáng thứ 7,
khoảng chục Công an, an ninh và dân phòng
canh trước nhà tôi. "Cửa tù" thứ
nhất được dựng lên. Công an khu vực vào
nhà xin lỗi vì sự sai sót trong giấy mời
gởi tôi trước đó và gởi lại giấy mời
ghi ngày làm việc là ngày 01/07/2012.
Họ canh giữ ở nhà tôi 24/24, kể cả ban đêm.
Nhưng “cửa tù” này đã được “vô
hiệu hóa” bởi tôi đã thoát ra đi
trước đó.
Ở bên ngoài,
tôi đến nơi trú ẩn với chị Bùi Hằng
và anh Nguyễn Chí Đức. Đêm thứ 7, phát
hiện an ninh đã canh giữ tại nơi trú ẩn.
Sáng sớm Chủ nhật, chị Hằng và anh Chí
Đức gọi taxi đi trước ra chỗ biểu tình, mình
ở lại từ từ đi sau. Lúc chị đi, an ninh vội
vàng chạy theo. Khoảng 10’, chị Hằng gọi cho tôi
báo là đã bị an ninh chặn taxi, áp
tải chị về Vũng Tàu, còn anh Chí Đức
thì bị áp tải về đồn Công an. Mình
thu xếp rời khỏi khách sạn, ra chỗ biểu tình
an toàn. Thoát khỏi cửa "tù"
thứ 2 của an ninh.
Hẹn gặp hai người
bạn ở công viên Lê Văn Tám lúc
còn rất sớm, chúng tôi quyết định đi
ăn sáng trước rồi cùng nhau kéo qua bên
công viên 30/04. Khi đến chỗ ăn sang được 5’,
rất đông công an 113 bao vây quán, xét
giấy tờ khách. Bạn Châu Văn Thi đi cùng
ra ngoài quán thì bị công an chặn
lại, hỏi giấy tờ, tôi lẳng lặng bỏ đi ra ngoài
an toàn và gọi cho người bạn kia rút
khỏi quán. Vậy là thoát được "cửa
tù" thứ 3.
Hòa
mình vào đoàn người yêu nước
Chúng tôi
gọi taxi qua lại Công viên Lê Văn Tám
gặp một số bạn bè mình rồi cùng nhau
kéo qua công viên 30/04. Khi đến nơi, chúng
tôi đã thấy một nhóm người giơ biểu
ngữ lên cao, rất đông lực lượng an ninh, công
an và dân phòng vây lấy họ. Chúng
tôi băng qua đường đi về phía đám đông.
Biểu tình bắt đầu nổ ra, đoàn người giơ
khẩu hiệu bắt đầu diễu hành. Chúng tôi
hòa mình với đoàn biểu tình. Một
chị bạn trong đoàn nắm chặt tay tôi cùng
đi và nói cho tôi biết mấy chị em Huỳnh
Thục Vy bị bắt trước khi biểu tình xảy ra, giọng
nói chị run run như vừa mới khóc.
Huỳnh
Thục Vy bị bắt trước khi biểu tình xảy ra
|
Nguyễn
Hoàng Vi mặc váy hoa, đi sau André
Menras (Hồ Cương Quyết)
|
Đoàn biểu tình
vừa đi vừa hô to khẩu hiệu “HS-TS-VN”. Có
nhiều bạn trẻ nhận ra tôi vì họ có add
facebook hoặc có đọc tin tức về tôi trước
đây. Cũng có nhiều an ninh nhận ra tôi. Họ
nói với nhau rằng sẽ “hốt” tôi. Bạn bè
nghe họ nói vậy, gọi điện thoại báo cho tôi
biết. Những người biểu tình chung cũng nói
cho tôi biết để tôi cảnh giác hơn. Đến
gần 10h thì đoàn người trở lại công
viên 30/04, mọi người giải tán trong ôn
hòa. Một cô trong Thành đoàn nói
“Biểu tình như vậy đủ rồi. Mọi người về
đi!”. Lực lượng an ninh vây xung quanh đoàn
người biểu tình dày đặc. Tôi hướng về
phía các anh an ninh xua tay, giễu cợt với các
anh rằng “Biểu tình xong rồi, về hết đi thôi.
Ở đây một lát nữa bị bắt ráng chịu
á.”
Cuộc
rượt đuổi và truy bắt người yêu nước.
Rồi tôi ra về.
Bạn bè tôi biết rằng họ sẽ bắt tôi
nên không cho tôi về một mình. Họ bảo
tôi về chung với họ cho an toàn, nếu bị bắt
thì bắt cả đám chứ nhất định không
để tôi bị bắt một mình. Nhóm chúng
tôi gồm 6 người: Tôi, Hành Nhân, Gió
Lang Thang, Lê Thuận, Dân Nước Nam và Võ
Thị Ngọc Châu, quyết định gọi taxi ra về. Lực
lượng an ninh lập tức gọi Cảnh sát giao thông
chạy theo, chặn taxi lại và bắt taxi phải chở
chúng tôi về đồn công an phường Đa Kao –
Q1. Chúng tôi quyết định xuống xe, CSGT lùa
chúng tôi lên xe lại. Chúng tôi
phản đối rằng “CSGT chỉ có quyền bắt xe và
giữ xe vi phạm Luật giao thông chứ lấy quyền gì
giữ người”. Họ lúng túng và chúng
tôi bỏ đi. Chúng tôi bắt xe buýt đi
về hướng chợ Nông sản Thủ Đức. Lực lượng an
ninh bám theo xe buýt chúng tôi rất
đông. Những hành khách trên xe buýt
ngạc nhiên, chúng tôi kể cho họ nghe chuyện
chúng tôi đi biểu tình chống Trung Quốc
thế nào và bị an ninh tìm cách bắt
chúng tôi. Hành khách trên xe buýt
nói với tôi rằng lý do Trung Quốc ngang
tàn chiếm biển đảo, đất liền Việt Nam là
do lãnh đạo ta hèn nhát, ăn tiền từ
phía Trung Quốc rồi nên không dám phản
kháng lại với bọn Trung Quốc và họ rất
đồng cảm với chúng tôi.
Xe buýt dừng ở
trạm Bến Thành, hành khách xuống xe hết,
chỉ còn lại chúng tôi tiếp tục đi hết
tuyến đến chợ Nông sản Thủ Đức. An ninh vẫn
tiếp tục đeo bám chúng tôi mỗi lúc
một đông. Đến cây xăng Huệ Thiên 2, Quốc
lộ 13, P. Hiệp Bình Phước, Thủ Đức, CSGT chặn
xe buýt lại và yêu cầu chở chúng
tôi về đồn Công an phường Hiệp Bình
Phước, Thủ Đức.
Công
an cưỡng chế và giữ người trái pháp
luật.
Xe buýt đưa
chúng tôi đến đồn công an, công an
phường và rất đông lực lượng mặc thường
phục ép chúng tôi vào đồn, chúng
tôi phản đối hành vi cưỡng chế người trái
pháp luật của công an. Khi ấy, tôi có
điện thoại từ Đài SBTN gọi về, tôi cho biết
là chúng tôi đi biểu tình thì
bị cưỡng chế về đồn công an. Một anh mặc
thường phục tên Vũ – là an ninh TPHCM vẫn
thường hay mời tôi làm việc, canh giữ và
theo dõi tôi giự lấy điện thoại của tôi.
Tôi giằng lại và nói “công an cướp
điện thoại của người dân”. Ngay lập tức, họ
dùng số đông và vũ lực khống chế, giựt
lất cho bằng được điện thoại của tôi. Tôi
lại la lớn “công an đánh người”. Những
người bạn bè thấy vậy, cản họ không cho họ
đánh tôi thì bị họ khống chế và
tống cả đám chúng tôi vào trong đồn.
Những người mặc thường phục bẻ tay tôi ra phía
sau, còn một tay, tôi lấy dép đập vào
người họ. Họ vu cho tôi rằng “Vào đồn
công an mà quậy hả?”, tôi trả lời “Tôi
đâu có tự ý vào đồn công an
quậy. Tôi đang đi đường, tự nhiện mấy anh cưỡng
chế tôi vào đây chứ tôi đâu có
muốn vào đây”. Khi tôi cho họ biết về
cuộc gọi của Đài SBTN thì họ chùn ta,
không dùng bạo lực với chúng tôi
nữa.
Ngồi đợi khoảng
15’ thì họ ép buộc chúng tôi qua
bên UBND phường Hiệp Bình Phước “làm
việc”. Chúng tôi được đưa vào phòng
họp ở lầu 1. Tại đây, công an phường Hiệp
Bình Phước tên Nguyễn Văn Hải bắt đầu hỏi
và ghi chép thông tin của chúng tôi
trước sự có mặt của nhiều an ninh mặc thường
phục. Điện thoại của tôi có cuộc gọi đến
liên tục, tôi yêu cầu họ trả điện thoại
lại cho tôi, bạn tôi nói với họ rằng mẹ
tôi đang bệnh ở nhà, biết tin tôi bị bắt
sẽ rất lo lắng và có thể sẽ ảnh hưởng
nhiều đến bệnh tật để họ trả lại điện thoại
cho tôi nhưng họ vẫn không trả.
Đến phiên tôi,
công an hỏi thông tin cá nhân, tôi
từ chối cung cấp và phản đối hành vi bắt
giữ người trái pháp luật và hành
động ăn cướp trắng trợn tài sản của công
dân. Họ tách những người bạn của tôi
qua phòng khác, để lại một mình tôi
và những người an ninh. An ninh tìm mọi cách
để ép buộc tôi làm việc, tôi từ
chối vì tôi không làm gì sai và
họ đã vi phạm pháp luật. Họ nói với
tôi rằng họ không có bắt người mà
là "mời làm việc". Tôi nói
rằng không có kiểu mời làm việc kiểu
người ta đang đi xe buýt, tự nhiên cưỡng chế
người ta vô đồn công an, với lại nếu là
mời làm việc thì tôi có quyền từ
chối và tôi từ chối làm việc với họ.
Họ dọa tôi rằng "Có tội hay không,
tí nữa sẽ biết". Tôi phản đối "Các
anh cưỡng chế và giữ tôi trong đồn công
an rõ ràng các anh đã sai mà còn
hăm dọa tôi nữa sao. Báo cho các anh biết
tôi thà chết trong đồn, thậm chí có
thể dùng cái chết để phản đối và tố
cáo hành vi sai phạm của các anh chứ đừng
có mà dọa tôi".
Một người mặc
thường phục hung hăng với tôi "Mày có
ngon chết đi!". Lúc đó, đứng gần balcon,
tôi trèo lên balcon để nhảy xuống đất
thì bọn họ nhào đến kéo tôi lại,
lôi vào phòng, nhấn người tôi ngồi
xuống ghế, khống chế 2 tay và giữ người tôi
lại. Tôi phản kháng lại, quay qua cắn 2 tên
đang giữ 2 tay tôi. Một tên khác nhào
vô đè đầu tôi lại, tôi giơ 2 chân
đá văng tên đó ra xa. Hai tên khác
nhào vô kéo 2 chân tôi. Lúc
này, tên công an Nguyễn Văn Hải lấy điện
thoại ra quay lại cảnh tượng chúng giữ tay, kéo
chân tôi. Tôi tức quá mày tao luôn
với tên Hải "Mày quay đi. Mày quay cho
đầy đủ để làm bằng chứng tố cáo công
an bắt giữ người trái pháp luật, cướp điện
thoại và bây giờ thì hành hung người
dân vô tội".
Một lúc sau,
anh công an khu vực tôi cư trú đến nói
chuyện với tôi "Anh mời em về phường làm
việc với anh một chút". "Không! Không
làm việc gì hết. Đã cưỡng chế em vào
đây, em chỉ có tố cáo chứ không làm
việc. Còn anh thích thì cưỡng chế thêm
một lần nữa đi, tiện thể để em tố cáo luôn".
Họ ra ngoài hội ý với nhau và trở vào
quyết định cưỡng chế tôi ra xe về phường. Cả
một đám gần chục người lôi tôi ra xe
trong sự quay phim của bọn họ.
Trên đường về
phường, mệt quá, tôi thiếp đi. Đến nơi, họ
gọi tôi dậy. Họ để tôi ngồi chờ trong đồn
công an phường Phú Thạnh - Q. Tân Phú
(nơi tôi cư ngụ). Mệt mỏi, tôi kê túi
xách nằm trên ghế đá ngủ đi một lúc.
Khi tỉnh dậy một chút, công an khu vực mời
tôi lên phòng làm việc.
Trong phòng có
tôi, công an khu vực và 2 tên tự xưng
là an ninh quận. Công an khu vực nói với
tôi:
-
Thôi. Bây giờ mình làm việc nhanh rồi
về sớm nhé!.
-
Không. Không về cũng được. Không sao đâu!
Ở trong này an toàn hơn ở ngoài.
-
Anh chỉ hỏi em 2 câu hỏi thôi. Câu thứ
nhất là tình trạng sức khỏe hiện tại của
em thế nào? Câu thứ 2 là tại sao công
an phường mời em lên làm việc sáng nay mà
em không lên?
-
Anh có bị điếc không. Tôi đã khẳng
định rất nhiều lần là không có làm
việc gì hết. Tại sao tôi đang đi đường thì
công an cưỡng chế tôi, giữ tôi trái
pháp luật, ăn cướp điện thoại của tôi mà
giờ còn bắt tôi làm việc là sao? Có
làm thì tôi sẽ làm đơn tố cáo
mà thôi.
Công
an khu vực nói với tôi:
-
Em phải thông cảm. Ai cũng có những cái
hạn chế hết. Em cũng có hạn chế của em đúng
không?
-
Đúng. Đúng là ai cũng có hạn chế.
Em cũng vậy. Nhưng hạn chế của em không làm
ảnh hưởng đến quyền lợi của ai hết, nếu có
thì các anh đã bắt em rồi. Còn các
anh là cơ quan hành pháp, không thể có
những hạn chế, dù là nhỏ nhất, vì
những hạn chế của các anh mà mang đến oan
sai cho bao nhiêu người vô tội có biết
không. Anh không thể nói như vậy được.
Họ
vẫn cố gắng hỏi gài hàng và mớm cung
cho tôi, tôi giả lơ và nói rằng:
-
Hôm nay vui quá! Vừa được đi biểu tình,
vừa được các anh an ninh, công an tạo cơ hội
cho em tố cáo những sai phạm của các anh.
Nghe
tôi nói vậy, tên an ninh quận mừng như mở
cờ trong bụng, hỏi tôi:
-
Ủa. Vậy là hôm nay em đi biểu tình à?
Em đi biểu tình mấy lần rồi? Mỗi lần đi biểu
tình bên kia gởi về cho em bao nhiêu tiền?.
Tôi
chỉ thẳng mặt nó:
-
Này, thằng kia! Mày là ai mà mày
ngồi đây hỏi tao những câu hỏi vớ vẩn như
vậy hả? Mày cút ra khỏi phòng cho tao
ngay. Tôi cố tình mày tao với nó để
cho thấy tôi không coi nó là an ninh, có
nhiệm vụ gì ở đây cả.
Rồi
quay qua anh công an khu vực:
-
Anh, thằng này là thằng nào mà nó
cứ chõ mỏ vào công việc của anh hoài
vậy? Anh mời em làm việc mà sao toàn thấy
nó hỏi vớ vẩn không vậy?
-
Trong đồn Công an thì chỉ có công an,
an ninh thôi chứ ai. Ai mà có thể vào
đồn công an được chứ?
-
Nó không xuất trình giấy tờ gì
chứng minh nó là công an hay an ninh, em không
tin. Em không là công an sao cũng ngồi ở đây
được vậy?
Họ
im lặng. Tôi nói tiếp:
-
Bây giờ anh muốn làm việc phải không?
Tôi
chỉ qua thằng tự xưng là an ninh quận nói:
-
Bây giờ, thằng này hỏi, anh trả lời, rồi tí
nữa 2 đứa tự ký biên bản với nhau nha.
Nói
rồi tôi bỏ ra ngoài. Một lúc sau, 2 thằng
an ninh cũng bỏ ra khỏi phòng, CAKV ra ngoài mời
tôi vào phòng làm việc, tôi nói:
-
Dẹp ngay cái biên bản cho em. Không làm
việc gì nữa hết!
-
Uh. Thôi, không làm việc nữa. Dẹp biên
bản luôn. Anh chỉ mời em vào trong nói
chuyện, hỏi thăm thôi.
-
Nói chuyện gì?
-
Thì anh mới về quản lý khu vực em ở. Anh chỉ
muốn tìm hiểu tâm tư và nguyện vọng
người dân nơi anh quản lý thôi.
-
Ukie. Anh muốn tìm hiểu tâm tư và nguyện
vọng của người dân thì nhân đây em
cũng nói luôn cho anh hiểu. Em chỉ mong rằng cái
chính quyền này và cơ quan công an tôn
trọng pháp luật, tôn trọng những quyền tự
do hợp pháp của người dân, không chà
đạp, không đẩy những người bất đồng chính
kiến, quan điểm vào con đường bần cùng.
Hết!
-
Em có thể viết ra tờ giấy trắng để anh trình
lên cấp trên để cấp trên của anh có
thể hiểu được em không?
-
Không! Anh nói anh muốn tìm hiểu thì
em nói cho anh hiểu thôi. Em chẳng cần cấp trên
anh hay bất cứ ai hiểu em. Chỉ cần các anh làm
việc đúng pháp luật là đủ lắm rồi.
Khỏi cần hiểu em.
-
Thôi! Bây giờ đã trễ rồi, em cũng về
nghỉ đi.
-
Ukie. Em sẽ về để còn tố cáo các anh
nữa chứ.
Rồi
tôi hỏi:
-
Cái điện thoại của em đâu?
-
Anh không biết. Sự việc đó xảy ra bên
đồn công an phường Hiệp Bình Phước nên
anh không biết và cũng không có giữ.
-
Được rồi. Vậy là công an phường Hiệp Bình
Phước bảo kê cho những người lai lịch bất minh
cướp điện thoại của em ngay trong đồn công an. Em
sẽ tố cáo luôn việc này.
"Ngày
trở về"
Tôi thả bộ về
nhà. Trên đường đi, người tự xưng là
an ninh quận chạy xe máy theo trả điện thoại cho
tôi và bảo tôi lên xe để chở về
nhà. Tuy nhiên tôi đã từ chối nhận
điện thoại và tự đi bộ về nhà. Tôi
nghĩ rằng rõ ràng công an đã bảo kê
cho những thành phần bất minh cướp điện thoại
của tôi nên khi tôi hỏi, họ vẫn không
trả. Đến lúc tôi muốn tố cáo thì
họ mới chạy theo trả lại điện thoại, là sao?
Tôi bước vào
nhà, mẹ tôi vẫn nằm xem TV như đã không
có chuyện gì xảy ra với tôi. Tôi
cũng vui mừng vì điều đó.
Tôi về nhà
được khoảng 15' thì công an khu vực đến nhà
trả lại tôi cái điện thoại. Và cũng
được biết tin là những người bạn bị bắt
chung với tôi đều đã được thả hết.
Tôi
đã trở về sau một chuyến phiêu lưu đầy
trải nghiệm và thú vị về văn hóa biểu
tình và văn hóa hành xử của cơ
quan an ninh đối với người dân yêu nước.
Và...
niềm vui
Có
người bạn chưa bao giờ đi biểu tình hỏi tôi:
-
Hôm qua có đi biểu tình không?
Tôi
trả lời:
-
Có chứ. Vui lắm!
Bạn
hỏi:
-
Có bị bắt không?
-
Có luôn. Nhưng mà cũng vui lắm!
Đã có
nhiều niềm vui bên cạnh những nỗi buồn và
thất vọng về cách hành xử của cơ quan an
ninh và công an nhưng dù sao chúng tôi
cũng rất vui vì những giây phút được
cùng nắm tay nhau xuống đường bày tỏ lòng
yêu nước và cùng nhau chia sẻ lúc
hoạn nạn, cùng nắm tay nhau vào đồn công
an đấu tranh phản đối lại những việc làm sai
trái của cơ quan an ninh.
Cảm ơn nhé
những người bạn, tôi đã gặp trong đoàn
biểu tình, các bạn đã cho tôi thấy
thế nào là dũng khí của lòng yêu
nước khi các bạn biết rằng biểu tình là
sẽ có đàn áp nhưng các bạn vẫn
bất chấp tất cả để bước chân xuống đường!
Cảm ơn nhé những người bạn đã luôn lo
lắng và bên tôi lúc hoạn nạn, đã
cho tôi biết thêm thế nào là tình
bạn chân thành! Cảm ơn nhé các anh
an ninh, đã cho tôi biết thế nào là
sự hèn với giặc, ác với dân!
An
Đổ Nguyễn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét