Họ sợ lỡ cơ hội đầu tư hay sợ mất dịp để tham nhũng? Họ lo cho dân giàu nước mạnh hay đang làm cho dân nghèo nước mạt?
Nông dân Bình Dương (Danlambao)
- Ông Lê Văn Phước, cha liệt sĩ, sinh năm 1915, cư ngụ tại xã Tân Vĩnh
Hiệp, huyện Tân Uyên, tỉnh Bình Dương đã bốn đời nay. Từ Ông cha để lại,
ông có được một hecta đất. Với 9 đứa con, 20 cháu nội ngoại, ông cũng
yên tâm là tuy thời buổi khó khăn, nhưng con cháu lớn lên cũng có chỗ để
mỗi đứa cất được một căn nhà. Còn mấy năm nay, trên 10.000 m2 đất, con
cháu trồng trọt hoa màu, đời sống gia đình cũng kha khá. Một số đứa có
dư, mua được thêm chỗ khác cất nhà. Cho tới năm 2009, có 4 đứa con, cháu
cất được 4 ngôi nhà, sống quay quần với ông, gia đình cũng vui vẻ.
Cuối năm 2009, UBND huyện Tân Uyên ban hành quyết định rồi sau đó tổ
chức cưỡng chế thực hiện quyết định thu hồi đất mà tỉnh, huyện đã ban
hành trái pháp luật vào năm 2005 trong khi chưa có quy hoạch sử dụng đất
cũng chưa có đề án được cấp có thẩm quyền phê duyệt. Họ đưa hàng ngàn
công an, bộ đội, dân quân với đủ thứ xe cộ, trang bị và máy móc, phong
tỏa toàn bộ khu vực, rồi cho xe càn ủi san bằng tất cả. Trong mấy tiếng
đồng hồ, mấy chục hộ dân đang sống với nhà cửa, vườn tược, hoa màu, gia
súc… đều trở thành bình địa.
Ảnh chụp vào những ngày đầu năm 2010, sau khi chính quyền tổ chức
cưỡng chế ngày 29-12-2009, nhà cửa, vườn tược bị phá nát, người dân phải
sống thế nầy đây.
Những người bị cưỡng chế thu hồi đất trong phút chốc biến thành những kẻ
“vô gia cư, vô nghề nghiệp”, phải sống cảnh màn trời chiếu đất. Quan
quân, đại diện tổ chức Đảng, chính quyền, MTTQ, các đoàn thể thanh niên,
phụ nữ, cựu chiến binh,phụ lão… đến chứng kiến việc tổ chức cưỡng chế,
lãnh tiền bồi dưỡng xong, ai về nhà nấy. Từ đó về sau, chẳng thấy ai ló
mặt tới để coi coi những kẻ bị cưỡng chế hôm ấy, ngày nay sống chết thế
nào.
Thấm thoát đã 3 năm, Ông Lê Văn Phước đã chết vào năm 2011. Một người
cha liệt sĩ chết lúc 96 tuổi trong khi chưa có một căn nhà để ở, cũng
chẳng được một cái nền nhà.Người ta lấy của Ông 10.000m2 đất, bồi thường
một số tiền không đủ để ông mua lại một cái nền nhà 300m2 ngay trên
mãnh đất ngày xưa của mình. Người ta ủi mất của gia đình ông 4 căn nhà,
trong đó một của ông,một của con trai và hai căn của hai đứa cháu nội.
Nhưng người ta chỉ trả lại cho có một cái nền nhà. Con cháu ông không
chịu nhận tiền bồi thường và cái nền nhà đó.Vì vậy, cho tới ngày ông
chết, Ông không có nhà cửa gì cả, một mét đất nền cũng không! Và cho tới
hôm nay, cuối năm 2012 nầy, con cháu ông vẫn là người vô gia cư, vô
nghề nghiệp.
Có điều may mắn hơn những người cùng cảnh ngộ vì ông là cha liệt sĩ, nên
sau khi nhà cửa bị ủi mất hết, ông 'được' cưỡng bức vào ở trong một căn
hộ của dãy nhà 46 căn do một công ty xây cất lên để kinh doanh. Công ty
nầy, vào những năm 2007-2008, chụp thời cơ lấy đất của dân cất lên hai
dãy nhà lầu để bán. Nhà cất xong, cũng như hằng ngàn căn nhà khác ở khu
trung tâm thành phố mới và ở Mỹ Phước, Chơn Thành, Bền Cát… không bán
được căn nào. Họ đưa Ông vào ở đây, để lấy tiếng là đã lo chỗ tạm cư cho
những hộ có nhà bị cưỡng chế!
Nhưng có yên đâu. Trong khi trên bốn chục căn hộ vẫn hoàn toàn bỏ trống,
và trong khi họ không hề giải quyết khiếu nại để bồi thường lại nền nhà
cho con cháu ông,không hề bồi thường hoa màu và đất đai cho gia đình
ông như pháp luật đã quy định, thì họ lại gởi giấy liên tục đuổi con
cháu Ông đi ra để trả lại căn hộ tạm cư cho họ. Rõ ràng chính quyền và
chủ đầu tư chỉ biết nghĩ tới mình mà không cần biết gì đến hoàn cảnh của
người dân. Họ thừa biết rằng lấy lại căn hộ nầy, họ cũng để đó như hằng
ngàn căn hộ khác chứ đã bán được cho ai. Họ cũng thừa biết rằng con
cháu Ông Lê Văn Phước, sau khi nhà cửa bị chính quyền càn ủi để lấy đất
thì không còn nơi nào để ở, một cái nền nhà cũng không. Vậy thì ra khỏi
nơi tạm cư họ sẽ ở đâu? Cho dù có sẵn đất, sẵn tiền thì cũng không thể
nào trong bảy ngày họ có chỗ ở để trả nhà cho chính quyền, huống hồ gì
ba năm nay họ không còn một tấc đất và không làm gì ra một đồng bạc!
Không còn chịu đựng nổi nên trong năm 2012, anh Lê Văn Bửng, con của Ông
Lê Văn Phước đã ra Hà nội 3 lần, mỗi lần cả tháng trời, để cùng với
những người có chung hoàn cảnh, nộp đơn yêu cầu Thủ tướng chính phủ xem
xét kết luận và xử lý việc tỉnh Bình Dương cưỡng chế thu hồi đất trái
pháp luật, trả lại sự công bằng cho nhân dân.
Gặp tôi tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng, anh Bửng tâm sự:
Gia đình tôi đã đổ xương máu để họ leo lên ngồi trên những chiếc ghế
lãnh đạo. Họ quay lại cướp hết đất đai tài sản của chúng tôi. Họ làm mà
không cần kể gì đến đạo lý, không cần kể gì đến quy định của pháp luật.
Họ làm hấp tấp, làm ngang ngược. Họ nói là sợ mất cơ hội đầu tư. Thật
ra, họ chỉ sợ lỡ dịp tham nhũng. Họ lấy đất, bồi thường 30.000đ/m2; bán
lại từ 5 triệu đến 40-50 triệu đồng/m2. Họ nói họ quy hoạch vì mục tiêu
lo cho dân giàu, nước mạnh. Nhưng thực tế, họ tước đoạt hết đất đai, phá
nát cả nhà cửa, vườn tược.
Gia đình chúng tôi đang sống yên ấm, bỗng chốc, cả nhà phải rơi vào cảnh
màn trời chiếu đất. Không còn chỗ ờ, không có việc làm. Thế mà họ vẫn
bình chân như vại.
Đất đai của dân bị họ cưỡng chế lấy hết, rồi để đó, chờ phân lô bán nền.
Hàng nghìn hecta, đã bị bỏ hoang từ cả chục năm nay trong khi người dân
không còn đất sống. Họ đang làm cho “dân nghèo nước mạt”. Vậy mà
chính phủ vẫn cứ làm ngơ. Mỗi lần có đoàn Thanh tra, hay cán bộ lãnh
đạo nào từ trung ương vào, thì lại có dư luận là Tỉnh đã phải chi thêm
vài chục tỷ bạc. Lúc đầu chúng tôi không tin, nhưng đã ba đời Chủ tịch
nước, không cơ quan trung ương nào lên tiếng, không một cán bộ nào của
tỉnh, huyện bị kỷ luật. Nay tôi tin là họ đã ăn chia với nhau những
phần xương máu đã cướp được của nông dân. Vì ra đây mới thấy, bao nhiêu
dân oan ở các tỉnh, từ Nam tới Bắc, nhiều người đã đi khiếu kiện hằng
chục năm nay, có ai được giải quyết gì đâu!
Nông dân Bình Dương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét