Chiều đi từ 13 giờ 15 dự tính đến Văn Quán đúng 2 giờ. Than ôi, tìm cái quán cà fe khuất nẻo ấy đến 20 phút không ra. Mãi đến lúc chán nản nhất thì nhìn thấy nó ở bên kia một cái hồ khác.
Đến nơi nhân viên nhà hàng O2 chu đáo lắm, họ chỉ dẫn lên tầng trên. Lên đến nơi thấy ngay đập vào mắt là chòm râu bạc của bác Tạ Trí Hải, mái tóc bạc của bác Trai rồi đến cái bụng phệ của thằng Tiến Nam và chị Minh Hằng thon thả sau mấy ngày nhịn ăn.
Phương vẫn đẹp trai ngời ngời mặc dù công việc đang vào hồi bế tắc bởi ảnh hưởng của biểu tình.
Lát sau thì tiến sĩ Diện và tiến sĩ Nguyễn Nhã đến. Mọi người kéo xuống phòng đặt sẵn để bắt đầu cuộc nói chuyện của tiến sĩ Nguyễn Nhã. Ái chà, đàng hoàng ghê, phòng có loa,tăng âm, micro, màn hình lớn. Bàn trải khăn trắng muốt, đội ngũ nhân viên phục vụ đứng chỉnh tề bên cạnh, các xô đá, khăn lạnh đâu ra đó chuẩn bị phục vụ chu đáo cho cuộc nói chuyện.Nhìn nét mặt các nhân viên phục vụ thấy họ có vẻ vui và phấn chấn chờ đợi cuộc nói chuyện, bởi họ thấy những người đến đây dù tuổi tác khác nhau nhưng sự thân tình giữa những người khách ấy như ruột thịt khiến các nhân viên phục vụ thích thú, tò mò.
Tiến sĩ Nguyễn Nhã mở đầu cuộc nói chuyện một lát, chừng 20 phút thì có một vị khách lặng lẽ xuất hiện phía cuối. Mọi người đề nghị anh ra ra khỏi phòng vì đây là cuộc gặp riêng tư đã thuê trọn gói dịch vụ phòng. Người kia đi xuống chừng 5 phút sau thì mất điện. Xuống hỏi lễ tân thì họ bảo có sự cố, đang hỏi sự cố làm sao thì có hai người đàn ông đi xe máy dáng vội vã lao tới, nét mặt hầm hầm. Họ nói là chủ nhà hàng, không cho mọi người thuê phòng nữa vì công an ( PC16) nói rằng nói chuyện linh tinh, chuyện cấm....phía nhà hàng không lấy tiền phòng, không lấy tiền nước, đề nghị giải tán hết.
Càng nói dường như họ không kiềm chế nổi, đã có lời văng tục, đe dọa gọi này nọ đến để xử lý mọi người. Mấy anh em biết chủ quán không hiểu sự việc, vì sức ép của công an, lo ngại chuyện làm ăn lên họ mới có thái độ như vậy. Giải thích cho họ từ tốn, rằng nếu họ làm như thế , tức là đuổi mọi người đi thì tai tiếng xấu đến với quán là tất nhiên. Cuối cùng họ cũng chấp nhận là không bắt giải tán, nhưng không cho nhân viên phục, không cấp điện, không cho khách vào thêm...để có gì họ nói với công an là nhà hàng đã có biện pháp...
Cuộc nói chuyện diễn ra trong cảnh không điện , nước.
Dưới sân quán, nhiều thanh niên đi lại hằm hè. Lát sau có một chiếc xe ô tô đỗ xịch, một người đàn ông đeo kính đen, áo sơ mi rồng phượng bỏ trong quần. Nhìn kiểu mặc đoán ngay anh ta là quan chức, ngày nghỉ mặc áo ròng phượng đi ăn chơi, có việc phải đến đây vội vã nhét áo vào trong quần cho ra vẻ quan chức và dấu cái sặc sỡ kệch cỡm của chiếc áo thêu diêm dúa. Chắc anh ta là trưởng công an phường này. Anh ta nghênh ngang đi vào sân rồi lên thẳng phòng nơi mọi người đang nói chuyện. Miệng anh ta phì phèo thuốc lá, đi xộc đến chỗ tiến sĩ Nguyễn Nhã. Vài người ra ngăn anh ta lại, đề nghị anh ta xuống vì đây là chỗ họp riêng. Anh ta chửi bới, nói là chúng mày thuê được, giờ tao cũng thuê phòng này...chúng mày biết tao là ai không...thích gì, chúng mày thích gì...anh ta cứ la lối đầy vẻ gây gổ.
Mọi người nhẹ nhàng nói anh ra xuống gặp chủ cửa hàng nói chuyện thuê mướn. Anh ra đi nhưng miệng vẫn lầu bầu chửi rất to, xuống đến sân anh ta vẫy tay gọi mấy thanh niên lảng vảng quanh đó lại sai bảo gì đó. Sau đó lên xe ô tô đi.
Tiến sĩ Nguyễn Nhã gắng tiếp tục cuộc nói chuyện về chủ quyền biển đảo, những nghiên cứu tâm huyết của ông về lịch sử, căn cứ để chứng minh chủ quyền của Việt Nam về hai quần đảo Trường Sa- Hoàng Sa. Những cố gắng của tiến sĩ Nguyễn Nhã diễn ra trong cảnh tăm tối, nóng bức vì không điện, không loa. Ông cố lại gần giữa thính giả để nói cho mọi người dễ nghe. Và một cuộc nói chuyện bổ ích, tâm huyết của những người trí thức diễn ra trong một hoành cảnh như vậy.
Sau khi kết thúc, mọi người cùng nhau chụp kiểu ảnh rồi chia tay vui vẻ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét