Tam Quan (Danlambao) - Có lẽ vì sống mà phải ăn hèn, nuốt nhục quá lâu, nên trong tôi không có bất cứ một khái niệm nào cho thật rõ ràng về hai từ Yêu Nước. Hai từ này vẫn dược nói ra rả hàng ngày trên cái hệ thống truyền thanh khổng lồ, lại tuôn ra từ những cái mồm láo toét và tôi không nghe và cũng chẳng quan tâm xem trong tự điển người ta định nghĩa nó như thế nào? Tôi dị ứng với hai từ Yêu Nước.
Bổng một hôm tôi chợt nhớ ra mình đọc được ở đâu đó câu chuyện như thế này. Có một hành giả hỏi một thiền sư: Thế nào là đạo? Vị thiền sư trả lời: Bình thường là đạo. Câu chuyện chỉ có 21 từ ấy cứ quấn vào tôi trong những phút giây rỗi rãi dư thừa mà cũng chẳng có một kết luận nào xác đáng. Tôi không theo đạo nào cả dù khuynh hướng đạo Bụt khá mạnh, nhưng đến với kinh sách chẳng qua là tò mò, chớ chưa bao giờ bước chân vào chùa với tư cách tín đồ.
Đấy các bạn thấy tôi có lẫm cẫm không? Yêu Nước và Bình Thường Là Đạo có dính dáng gì với nhau đâu?
Ngày 16.5 vừa qua, tôi lên mạng và theo dõi vụ án của Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên. Bây giờ thì hai cháu đang ở trong một nhà tù nào đó và đối diện với những khó khăn. Nhưng hai cháu đã để lại bên ngoài biết nhiêu cảm xúc. Giận dữ, xót xa, cảm phục và ngưỡng mộ nữa. Nhưng với riêng tôi thì có một thứ cảm xúc gì đó, đã ngủ yên từ bao nhiêu năm, hốt nhiên bùng dậy làm cho cái thân xác già nua gần như không chịu nổi. Hôm nay 19.5, cái ngày chó má của dân tộc, người ta lại rêu rao hai cái từ yêu nước. Tôi phải cố gắng để lấy lại bình tỉnh và có lẽ tôi làm được. Một giây phút bất ngờ, mà đạo Bụt gọi là ngộ, làm tôi nhận ra Yêu Nước, hai từ mà do chính hai cháu dõng dạc nói ra trước phiên tòa, và câu trả lời của vị thiền sư là một. Thì ra lão già này không lẫm cẫm. Bình Thường Là Yêu Nước, từ đó mà nhận ra “không bình thường là không yêu nước”.
Một quốc gia mà bị khuynh loát bởi một thế lực chính trị là không bình thường.
Một quốc gia mà co ro cúm rúm trước ngoại bang là không bình thường.
Một quốc gia mà hầu hết các nhân viên từ những ông tổ trưởng lên đến ông thủ tướng, ông chủ tịch nước mà không lắng nghe tiếng nói của nhân dân là không bình thường.
Một ban lãnh đạo quốc gia chỉ toàn những kẻ dối trá, tham lam tàn bạo là không bình thường.
Một xã hội mà không có tôn ti trật tự là không bình thường.
Các thầy thuốc sống trên nỗi đau của bệnh nhân là không bình thường.
Thầy cô giáo dạy cho học trò sự biển lận là không bình thường.
... Và còn rất nhiều việc không bình thường từ nhỏ đến lớn cứ xảy ra liên tục trong cuộc sống mỗi ngày.
Xét trong lịch sử Việt Nam chưa bao giờ phải đối diện với quá nhiều, quá lâu những cái không bình thường như vậy.
Ngày 16.5 trong khi Tàu Cộng ra lệnh cấm đánh bắt cá trên lãnh hải Việt Nam và xua tàu đánh bắt có vũ trang ầm ào trên biển Đông thì ở Long An người ta đưa ra một bản án 14 năm tù dành cho Nguyên Kha và Phương Uyên vì tôi rãi truyền đơn có nội dung “Vì danh dự Tổ Quốc. Chống giặc Tàu - Vì tương lai đất nước. Chồng tham nhũng” lại là một việc cũng “bình thường”
Đây chính là cái “bình thường” đã xảy ra xuyên suốt từ ngày CNCS xuất hiện ở Việt Nam và nó trở thành “Không Bình Thường Là Bán Nước”.
Việc Nguyên Kha và Phương Uyên ngẩng cao đầu bước vào chốn lao tù như các anh các chị chẳng qua là việc bình thường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét