Kính
thưa quý vị,
Hàng
năm, cứ sau Tết nguyên đán cho đến đầu cuối tháng Tư dương lịch, hàng trăm ngàn
gia đình trong cả nước âm thầm tổ chức lễ cúng giỗ cho những người đã nằm xuống
một cách tức tửi trong khoảng thời gian đó 37 năm về trước. Một số chùa chiền ở
miền Trung, Miền Nam cũng tổ chức Hiệp Kỵ cho những vong hồn của các nạn nhân
chiến cuộc bỏ mình trên đường lánh nạn cộng sản, khi cộng quân Bắc Việt xua quân
đánh chiếm Miền Nam trong chiến dịch Mùa Xuân năm 1975 đó.
“Thi
lấy chồng ngoại”
Đối
với hầu hết người dân Việt nam thì tháng Tư là tháng Tư đen và ngày 30 tháng 4
là ngày quốc hận. Nhưng thật ra, trong tâm thức của mọi người dân Nam Việt thì
từ sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 đó, mỗi tháng trong năm đều là tháng đen, và
mỗi ngày trong năm đều là ngày quốc hận: Vâng, tôi không ngoa ngoắt chút nào khi
khẳng định điều này, bởi nhân dân Việt nam chưa có bao giờ đau thương, tang tóc
như từ khi cộng sản Việt nam nắm quyền cai trị đất nước, bởi tổ quốc Viêt nam
chưa có bao giờ ô nhục như trong giai đoạn cộng sản nắm quyền cai trị trên đất
nước này:
Đã
có bao giờ chưa, ngư phủ Việt nam bị bắt bớ bị đánh đập, bị hủy hoại hết tàu
thuyền và ngư cụ ngay trên chính vùng biển của tổ quốc mình, và bị đưa về “Thiên
Quốc” của “Bác Mao”
để bị giam cầm và bị buộc phải nộp tiền phạt lên đến 200.000.000
đồng trên mỗi đầu người, một số tiền tương đương với 200 tháng lương, tức là
xấp xỉ 20 năm làm việc của một công nhân bình thường ở Nước Việt, chỉ vì họ dám
khai thác nguồn lợi thủy sản ngay trong lãnh hải của tổ quốc họ? Ôi, đất nước
Việt nam đã có bao giờ ô nhục như thế này chăng?
Đã
có bao giờ trong lịch sử Việt nam khi người dân Việt nam bị đánh chết một cách
vô cùng dã man giữa thanh thiên bạch nhật ngay giữa lòng “thủ đô hà nội nghìn
năm văn hiến”
chỉ vì va quệt khi giao thông với hai công nhân quốc phòng của
Hán tộc, mà kẻ giết người vẫn nhỡn nhơ thách thức cả luật pháp của bản quốc? Đã
có bao giờ người lao động Việt nam chỉ vì bát cơm manh áo mà bị chủ xưởng là
những trọc phú của ngoại bang lăng nhục bằng vô số những hình thức trừng phạt vô
cùng phi nhân bản như bị phơi nắng, hoặc
dùng keo dán hai bàn tay lại với nhau, đến ngất xỉu và khiến
hàng ngàn đồng nghiệp khác phải khóc lóc kêu la vì cảm thấy quá nhục quốc thể.
Đã có bao giờ trên đất nước này người dân nghèo Việt nam bị
các công nhân ngoại bang hành hung, đánh đập hội đồng một
cách vô cùng dã man và đánh đập,
hủy hoại tài sản của đồng bào một cách hết sức vô cớ, mà nhà
chức trách địa phương vẫn làm ngơ, chỉ vì họ là thần dân của “Nước Lạ”: Ôi, đất
nước Việt nam đã có bao giờ ô nhục như thế này chăng?
“Xuất
Khẩu Lao Động”
“Xuất
Khẩu Lao Động”
Đã
có bao giờ hàng trăm ngàn thanh niên Việt nam là rường cột nước nhà bi lừa bịp
với ngôn từ hoa mỹ là
“đi xuất khẩu lao động” nhưng thực chất là bị biến thành nô
lệ như thời Trung cổ. Họ cầm cố ruộng vườn để đóng lệ phí hàng trăm triệu đồng
cho nhà nước để đi làm nô lê lao động ở các nước trong cùng Châu lục, nơi mà
họ
bị hành hạ, bị đánh đập, bị ngược đãi bị bỏ đói từng ngày từng
giờ bởi những tên chủ cả, là những trọc phú đã trả hàng triệu đô la cho nhà cầm
quyền cộng sản để được sở hữu những lao nô đó. Với mỹ từ
“đi xuất khẩu lao động” nhưng họ biết đâu họ đang bị nhà cầm
quyền biến thành nô lệ, biến thành súc vật như trâu bò đi kéo cày ở ngoại quốc
để mang ngoại tệ về là giàu cho các lãnh tụ của đảng và nhà nước là những tên tư
sản đỏ đang đè đầu cởi cổ cả 96 triệu người Việt nam đang rên siết trong đói
nghèo, cơ lại: Ôi, đất nước Việt nam đã có bao giờ ô nhục như thế này
chăng?
Các
công nhân Việt Nam khóc vì bị bỏ đói tại Malaysia
Đã
có bao giờ một người một nguyên thủ quốc gia lại đi tiếp thi rằng
“Thiếu nữ Việt
nam cũng đẹp lắm chứ” để rồi hàng năm dễ có đến hàng trăm ngàn
cô gái Việt phải
bẹo mông, bẹo ngực trước những người đàn ông Hàn Quốc, Đài Loan mà đa phần
là đui què mẻ sứt hoặc thiểu năng trí tuệ, với
mơ ước được “trúng tuyển” để đi làm dâu xứ lạ hay chưa? Ngày
còn ngồi trên ghế nhà trường, trong giờ công dân giáo dục, chúng tôi được thầy
giáo giảng dạy lý do tại sao phụ nữ Việt nam lại nhuộm răng đen hạt huyền, và
thời đó, trong ngôn ngữ của chợ búa, nếu người ta rủa sả nhau là “đồ răng trắng”
thì đã ô nhục lắm rồi, bời chỉ có những “Me Tây” hay những phường buôn hương bán
phấn mới để răng trắng, và đó được xem là điều ô nhục tột cùng của gia tộc mà
không có sông nước nào rửa sạch.
Vậy
mà từ ngày nắm quyền cai trị đất nước cho đến nay, với chính sách “bần cùng hóa
nhân dân” nhà cầm quyền cộng sản Việt nam không những đã làm cho cả đất nước trở
nên nghèo nàn, lạc hậu, mà còn là cho cả đạo đức xã hội cũng suy đồi, khiến cho
nhiều tầng lớp dân chúng trong xã hội nhận thức một cách lệch lạc rằng,
được làm “me tây” được lấy chồng ngoại là một điều vinh hạnh cho
họ tộc, cho gia đình, bởi đó là giải pháp tối ưu để họ được xóa đói giảm
nghèo, khiến cho hàng ngày trong các khách sạn sang trọng ở Sài gòn,
ở Hà nội hàng trăm cô gái tuổi mười tám đôi mươi tập trung để
“thi” lấy chồng ngoại, với mong ước được đổi đời và các giới chức cao cấp
của đảng và nhà nước cũng được hưởng lợi không nhỏ từ những cuộc hôn nhân dị
chủng này: Ôi, đất nước Việt nam đã có bao giờ ô nhục như thế này chăng?
"Cháu
ngoan bác Hồ" làm gái mại dâm chuyên nghiệp
Đã
có bao giờ đất nước Việt nam lại có quá nhiều gái mãi dâm như trong giai đoạn
cầm quyền của cộng sản này chăng?
Chúng tôi tình cờ đọc
được trên net một đoạn trong một luận văn tốt nghiệp của một sinh viên Việt nam
về tệ đoan xa hội và đề tài là nạn mại dâm ở Việt nam, trong luận văn, có
một đoạn cho rằng “toàn miền nam trước ngày giải phóng có 200.000 gái mại dâm,
riêng Sài gòn là 100.000 gái mại dâm và 5.000 chủ chứa”. Tôi chẵng biết sinh
viên này lấy số liệu này từ đâu, nhưng cũng thấy rõ đây là lối tuyên truyền
xuyên tạc của cộng sản đối với xã hội Miền nam trước ngày bị cộng sản cưỡng
chiếm, bởi dẫu đang trong thời chiến, nhưng miền nam vẫn có nền kinh tế phát
triển hàng đầu trong các nước Đông Nam Á, Sài gòn từng được mệnh danh là “Hòn
Ngọc Của Viễn Đông” người dân sống trong cảnh sung túc, phú cường, luân lý gia
đình và xã hội được hết mực tôn trọng thì thực ra số lượng gái mại dâm ở miền
nam thời đó phần đa là vợ con của những cán binh cộng sản đang ở chiến khu,
chẳng hạn với tên đặc công Bảy Lốp, tức Lê Công Nà, với 8 bà vợ, mà bản thân
phải nằm vùng ở chốn bưng biền, thì vợ con của tên cán binh này biết phải mưu
sinh bằng nghề nghiệp gì, ngoài cái phận bán trôn nuôi miệng? Còn hiên nay, mỗi
năm chưa kể hàng trăm ngàn
thiếu nữ Việt phải đi làm gái ở Malaysia, Singapore, Thái Lan,
Trung Cộng và ngay tại nước láng giềng Cambodia với hàng trăm ngàn gái Việt
bán dâm trong các nhà thổ ở đó ngay cả khi còn ở tuổi vị thành niên, mà ngay
trên đất nước Việt nam này thôi, từ nam ra bắc, từ miền xuôi đến miền ngược, từ
thành thị tới nông thôn, nới nào cũng đầy ắp những quán caphe đèn mờ, những quán
bia ôm, rượu ôm, thịt chó ôm, và đầy đặc những nhà trọ bình dân, mà tất cả thực
chất chỉ là những nhà chứa trá hình. Từ những siêu sao siêu mẫu đến những
sinh viên đại học, rồi
nữ sinh trung học đều thi nhau làm gái bán dâm chuyên nghiệp.
Ngay cả nhiều nữ công nhân ở các nhà máy phải làm việc quần quật suốt ngày, ấy
vậy mà sau giờ tan ca thì lại
lột xác để trở thành những nàng kiều, chỉ vì đồng lương mà họ
kiếm được từ công việc chân chính ở các nhà máy, các xí nghiệp không đủ cho họ
sống được qua ngày: Ôi, đất nước Việt nam đã có bao giờ ô nhục như thế này
chăng?
Kính
thưa quý vị,
Thật
xấu hổ khi phải viết lên những điều này trên mặt báo, bởi các cụ nhà ta há đã
chẵng dạy rằng: “Tốt đẹp khoe ra, xấu xa đậy lại”, và chính đảng và nhà cầm
quyền cộng sản Việt nam đã cố bưng bít, cố che giấu tất cả cái xấu xa đó, để rồi
cái xấu đó càng có đất để phát triển, để thăng hoa làm cho đất nước Việt nam
càng ngày càng trở nên ô nhục. Với trăn trở của một con dân đất Việt với hiện
tình đất nước và sự khổ lụy của toàn dân, người Viết chỉ muốn nêu lên cái thực
trạng của đất nước, của con người Việt nam sau 37 năm cộng sản cướp chính quyền,
để xin một phần nào làm hé lộ mặt trái của xã hội Việt nam đương thời, bởi nếu
không, nhiều người sẽ lầm tưởng rằng Việt nam một đất nước của độc lập, tự do,
hạnh phúc khi mới chợt nhìn qua nét hào nhoáng của một số đo thị vừa mới được
hình thành với một số cao ốc, một số biệt thự. Không! Người Việt chúng ta còn
đói nghèo lắm, hàng triệu thanh niên Việt nam vẫn đang làm lao nô ở xứ người,
hàng triệu thiếu nữ Việt nam vẫn đang phải bán trôn nuôi miệng cả trong và ngoài
nước. Bởi ai? Do đâu? Đó là lý do mà ngay từ những dòng mở đầu cho bài tâm bút
này, chúng tôi đã khẳng định rằng, với 96 triệu người Việt nam trong nước, mỗi
tháng trong năm đều là những tháng đen, mỗi ngày trong năm đều là ngày quốc
nhục. Bởi đâu? Do ai?: Ôi, đất nước Việt nam đã có bao giờ ô nhục như thế này
chăng?