Trang

Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

Peter Lâm Bùi - Nỗi đau Long An

1381724_555832087821883_1170070996_n.jpg
Khi mình đặt tâm vào một việc gì, thì quả thật xung quanh là gì mình chả thèm quan tâm, mà đúng là thế thật.
Hôm qua lúc bị 5, 6 tên bẻ tay túm áo đẩy lên xe, mình chả thấy sao cả, cứ cố dồn hết sức mà hét lên:
Tự Do Cho Đinh Nhật Uy... Tự Do Cho Những Người Yêu Nước... Tự Do Cho Dân Tộc Việt Nam... Tự Do.
Rồi Khi tụi nó bắt mình lên trên xe, cứ chỉ biết cố làm sao mà vẫn nhổm đầu ra mà hô hào, mình muốn làm một điều gì tốt nhất ngay thời điểm đó( vì biết lực lượng ít, không cự nỗi với một lực lượng áp đảo và bạo tàn, muốn cho những người đứng xung quanh, đang xem chúng mình từng người bị bắt nhốt lên xe trong thâm tâm họ, nhen nhóm được một điều gì).
Tuy bị bốn năm người công an và dân phòng túm người, mình cũng cố chui đầu ra cửa sổ, và hét lớn:
Tự Do Cho Đinh Nhật Uy... Tự Do Cho Những Người Yêu Nước... Tự Do Cho Dân Tộc Việt Nam... Tự Do.
Bất ngờ có một tên an ninh, tay cầm máy quay (tên này là an ninh Sài Gòn xuống, vì rất quen mặt) nó tiến đến, và trong lúc mình không để ý vì đang hô vang những khẩu hiệu... nó đấm một cái thiệt mạnh vào ngay mang tai phải của mình... choáng là cảm nhận lúc đó của mình, mình chỉ kịp ôm cái mang tai lại thì nó chơi cú nữa bên kia... đau.
Nhưng trong tích tắc mình cố nén đau, mình chỉ mặt nó, nó cũng chỉ mặt mình... thay vì chửi nó... mình vẫn tiếp tục hét lớn, nhưng có lẽ chưa bao giờ mình hét lớn và căm hờn như vậy:
Tự Do Cho Đinh Nhật Uy... Tự Do Cho Những Người Yêu Nước... Tự Do Cho Dân Tộc Việt Nam... Tự Do... Tự Do... Tự Do...
Tự nhiên lúc đó, mình thấy tên an ninh ấy, lúc đầu nhìn hung hăng côn đồ. Nhưng lúc đó dù biết là mình đang bị 3, 4 người dân quân túm người muốn kéo vào, nhưng không hiểu sao khi nó nhìn vào mắt mình, và thấy mình cứ chỉ thẳng vào mặt nó và hét lớn hai tiếng: Tự Do... Tự Do... nó lại lẽn lẽn đi mất.
Sau đó xe chạy, đưa chúng tôi khỏi khu vực tòa án đang xét xử một phiên tòa gọi là Công Khai.
Có người hỏi tôi đau không, nói thiệt đau chứ... nhưng lúc đó tôi thấy đau hơn khi trên xe lúc ấy, hơn chục con người của ba thế hệ... già, thanh niên và trẻ em. Người lớn nhất có lẽ cũng gần 60 tuổi, có em nhỏ chỉ mới 12 tuổi.
Và còn xót xa nào bằng mẹ ruột, chị ruột, cháu ruột của người được cho là "phạm nhân" đến để tham gia phiên tòa gọi là công khai, đã không được cho vào đã đành... mà còn bị bắt, bị kéo, bị đẩy lên xe và đem nhốt về đồn... đau... đau lắm.
Cái đau này không phải vì là thể xác, mà là ở tâm hồn... đau vì nhà cầm quyền thay vì lắng nghe dân, tôn trọng dân, thì luôn dùng quyền lực, dùng bạo quyền để trấn áp người dân. Coi lợi ích đảng phái phe nhóm lớn hơn Dân Tộc, lớn hơn Tổ Quốc... và coi dân là kẻ thù, là thù địch.
Sau phiên tòa, dù rằng Đinh Nhật Uy được hưởng án treo, được phóng thích tại tòa, nhưng đó vẫn là một bản án, một bản án bất công và Uy đã phải bị giam cầm oan uổng hơn 4 tháng trời. Đảng vẫn muốn cai trị bằng quyền lực để phục vụ cho mình, bằng sự dối trá để đầu độc người dân, bằng những điều luật mà mỗi người dân, mỗi người như chúng ta đây, khi muốn thể hiện cái Quyền Con Người chính đáng của mình... thì bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành những Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Trần Vũ Anh Bình, Việt Khang, Nhật Uy, Nguyên Kha... và nhiều... tại sao?
Hãy lên tiếng, và hãy cứ lên tiếng, vì chúng ta là con người... chúng ta không phải là những con cừu. Chúng ta không kêu gọi lật đổ hay tranh dành, chúng ta chỉ muốn họ thay đổi, hãy xóa bỏ những điều luật không đúng, sai trái, hãy tôn trọng quyền con người của mỗi người công dân... hãy thay đổi cả chúng ta và cả họ... hãy thay đổi... thay đổi vì Việt Nam cho Việt Nam.
Sài Gòn một chiều ngồi nghĩ mênh mang... và vẫn còn đau.
P/s: không biết có sai chính tả nhiều không... :P

https://danluan.org/tin-tuc/20131030/peter-lam-bui-noi-dau-long-an

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét