Trang

Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2013

Đại Vệ Chí Dị: Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 68.


Bấy giờ bên ngoài bể khơi, quân Tề hàng ngày ra sức cũng cố chiến lũy, xây hào, dựng thành ở những đảo chúng chiếm được của nước Vệ.

Nhà Sản họp bàn về việc luyện quân. Có ý nói phải tăng cường huấn luyện thủy chiến, mua sắm tàu lớn để đối phó với kẻ địch bên ngoài, nâng cao sức chiến đấu của binh sĩ trong trường hợp phải đối phó với ngoại xâm. Những điều này phải đưa vào giáo trình giảng dạy gấp rút phổ biến thực hành trong toàn quân.

Ý kiến ấy đưa ra, nhiều quan lại băn khoăn, có người nói.

Chúng ta theo đạo  Lý Ninh, Người ấy nói rằng muốn giữ đạo thì phải đề phòng kẻ địch trong nước chứ không phải là ngoài nước. Người đã dạy rằng '' bất cứ cuộc nội chiến nào cũng tàn khốc hơn ngoại chiến''.  Làm sáng tỏ điểm này, trường lý luận cao cấp của nhà Sản ta đã công phu nghiên cứu chỉ ra rằng. Nội chiến bắt nguồn từ nhân dân. Bởi vậy lúc này nên chăng quân ta tập huấn đối phó với những tình huống phức tạp đông người lợi dụng danh nghĩa đòi đất để ý đồ gây nội chiến, đó là đường lối quân sự đúng đắn và phù hợp với thực tiễn hơn cả.

 Quan khác nói.

Tề dẫu sao cũng là anh em với triều đình ta, có thế nào cũng muốn nhà Sản ta trường tồn cai trị nước Vệ. Giờ huấn luyện quân lính tập trận đối ngoại há là khiến họ hoài nghi lòng trung thành của ta, như thế chúng ta đánh mất '' niềm tin chiến lược '' với thiên triều. Nay mai dân chúng can qua, nhà Sản biết chạy sang đâu cậy nhờ binh mã dẹp loạn.

Vệ Kính Vương phán.

Chuyện chủ quyền phải gắn  với chuyện tồn vong của nhà Sản. Nếu vì chủ quyền mà nhà Sản ta suy vong thì điều ấy có nên không?. Các quan lại có ngồi trong biệt thự, đi xe tứ mã, hưởng của ngon vật lạ trong thiên hạ. Vợ con đề huề nhung lụa được nữa không.?

Các quan không ai nói gì, người nào người ấy quay sang nhìn nhau dò hỏi ý kiến. Thấy ai cũng béo tốt, mỡ màng do tẩm bổ nhiều chất quý báu trong thiên hạ, da dẻ đỏ au , trơn láng. Tất cả vì thế im lặng.

Vương lại hỏi.

Thế giờ mất đảo, liệu những thứ các ngươi đang có trong nhà, có mất theo ngay không.?

Các quan lại đồng thanh đáp.

Dạ thưa không.

Vương nói.

Người quân tử bỏ cái mối lợi trước mắt, đang hưởng để lo đến những cái xa vời, không thiết thực đến bản thân,. Loại như  thế liệu có đáng làm quan cai trị thiên hạ không.? Liệu có gọi là giữ vững lập trường không.?

Các quan nhất loạt đáp.

Dạ thưa không.

Vương dạy.

Thế nên nói chuyện biển đảo, không chỉ là biển đảo mà thôi,trong chuyện biển đảo còn có những thứ khác, nói chuyện về chủ quyền biển đảo thì cũng phải cân nhắc đến chủ quyền nhà cửa, biệt thự, trang trại, tài sản.. con cái, thậm chí xa hơn còn là cháu chắt nhà các ngươi nữa. Lúc này bàn chuyện huấn luyện quân lính về giáo trình đối phó với ngoại xâm liệu có đẻ ra cho các người  thêm nhà cửa,thêm tài sản không mà bàn. Nếu không có nhà cửa, tài sản, tiền bạc thì liệu ai trong các quan lại ở đây còn mong muốn phụng sự triều đình.?

Các quan nín thinh.

Vương tiếp.

Nay nhà Tề, đối với chúng ta trước kia có xung đột nhỏ, có thể sau này có xung đột nhỏ hơn. Nhưng phải khẳng định một điều là chúng ta mang ơn của Tề rất lớn, trước kia Tề giúp ta giữ nước, nay vẫn giúp ta giữ vững cơ đồ nhà Sản. Không nên có những quan điểm gây nghi ngờ, chia rẽ lòng trung thành, biết ơn của chúng ta với Tề quốc vào lúc này, để kẻ thù bên trong lợi dụng làm loạn.

Vương phất tay ra lệnh bãi triều sau khi ban lệnh tập huấn binh lính sách lược phòng chống diễn biễn đông người khiếu kiện.

Lại nói chuyện khi ấy, tể tướng Bạo đi hội các sứ  bên Thượng La ngoài biên giới Vệ. Bạo hô hào kêu gọi các nước mạnh mẽ quan tâm tới tình trạng phức tạp ngoài biển Vệ, hàm ý nói cho thiên hạ biết mọi chuyện ấy đều do Tề chủ tâm gây ra cả. Bạo nói nhu, nói cương, nói đế quốc này , cường quốc nọ phải tham gia vào giữ an ninh chung ngoài biển Vệ. Lời nói có nhiều ý khiến sứ Tề ở đó không bằng lòng.

 Lúc trở về nước, Bạo nhận được một số lời khen. Chưa kịp phổng mũi thì bật ngã ngửa người nghe tin Vệ Kính Vương đã phái Thừa tướng Năm Trừ đi sứ sang Tề. Bạo thất kinh, đóng cửa phòng ngừa, nghe ngóng tin tức, toan tính đối phó. Từ lúc đi sứ Thượng La về Bạo chột dạ không xuất hiện xử lý việc lớn trong nước.

 Thiên hạ đồn Thừa Tường  Năm Trừ bấy lâu  thấy Tể tướng Bạo khuynh loát thiên hạ, mọi nguồn tài vật đều nắm trong tay, thế lực nghiêng nước, nghiêng thành. Thừa tướng muốn trừ cái họa ngày càng lớn ấy, ngặt vì chức Thừa tướng nhà Sản hữu danh, vô thực. Nên Năm Trừ cậy nhờ vào Vệ Kinh Vương cũng mưu  trừ bớt thế lực của Bạo, năm lần bày lượt công kích , thế của Bạo cũng giảm bớt đôi phần. Nhưng cũng chẳng ăn thua.  Vệ Kính Vương gọi Thừa tướng vào bàn chuyện, Vương tính.

- Nay trong nước không đủ lực trừ được hắn, chi bằng ngươi đi sứ sang Tề. Nhân lúc hắn mất lòng Tề ở Thượng La này, người có cơ hội mà mượn lực bên ngoài mà trừ hắn.

Thừa tướng Năm Trừ tỏ vẻ băn khoăn.

Tề như con sói đói mồi, sang cầu cạnh, dâng bao nhiêu quà cho đủ, khéo lại mang tội bán nước.

Vệ Kính Vương cười khà khà.

- Ngươi chớ lo, cái chuyện biển đảo là mối bận tâm lớn của ta với Tề còn có một chuyện khác ở trong rất quan trọng. Đó là Tề muốn tiến xuống phía Nam xưng bá, phải có đường đi để áp lực. Đường ấy tất phải qua bể Đông.  Cho nên Tề muốn chiếm biển Đông có hai ý chiến lược của họ, chiếm hữu lâu dài khai thác tài nguyên và lấy đường đi bành trướng phía Nam.

Thừa Tướng Năm Trừ à một tiếng kinh ngạc, thán phục Vương.

Vương thật anh minh, biết rõ thâm ý của họ.

Vương điềm đạm nói.

Chả phải, chuyện này có từ mấy đời trước rồi, bí mật này chỉ có ai ngồi ngai vàng nhà Sản mới được biết. Từ khi nhà Sản  đánh xong nhà Hòa ở phương Nam nhất thống nước Vệ về một mối . Tề đã có ý  muốn nước Vệ ta như một con dốc mà đỉnh dốc hướng về Tề. Khi Tề tiến quân thì thuận lợi, nhưng khi kẻ khác muốn tiến về Tề  từ nước Vệ thì lại rất khó khăn. Đại ý nhà Tề muốn Vệ là bức tường, phên dậu che chắc cho Tề khi Tề thủ, làm bàn đạp cho Tề khi Tề công. Nhưng Vương nhà Sản lúc đó là Xuẩn không chấp nhận. Hai nước mới xảy ra binh đao. Sau này đặt lại quan hệ quần thần, Vương khác nên ngôi thuận lòng trời, theo ý đó, cho nên mọi chuyện diễn ra lớp lang lần lượt từ từ đến giờ Tề đã khá vững chãi ngoài biển là vậy. Cũng nhờ vậy mà chính sự nước ta ổn định suốt vài chục năm qua. Mọi âm mưu biến loạn trong nước Vệ đều nhờ kỹ thuật, sách lược của người Tề mà chúng ta phá được cả.

Năm Trừ hỏi.

Vậy thần đi chuyến này sẽ thế nào.?

Vương cười khà khà, mái đầu bạc rung rinh, đôi mắt nheo lại rất nhân từ và độ lượng, ngài ần cần nói như chia sẻ nỗi lòng với bạn bè.

- Ngươi chỉ cần làm sao để Tề hiểu, nước Vệ sẵn sàng giúp Tề có đường tiến xuống phía Nam, còn chuyện sở hữu biển cứ nói giờ lòng dân Vệ còn chưa dẹp yên, dù Vệ đã ra sức bắt nhiều đứa nho sĩ ghét Tề, nhưng dư âm còn sục sôi lắm. Xin cứ gác lại bàn sau.


Thừa tướng Năm Trừ đi sứ, ký với Tề hai nước hợp tác tuần tra trên biển Vệ. Chuyện chủ quyền biển đảo trong tay Tề đang nắm y rằng không được nhắc tới. Tề Vương Tạp Cặn cũng tạm thấy hài lòng hứa hẹn sẽ nâng đỡ nhiều sau này. Năm Trừ về nước vài hôm, ra thông báo đe dọa sẽ còn bắt nhiều những '' luồng gió độc'' về thông tin, ý nói những nho sĩ, kẻ sĩ dám bàn truyện không đúng với đường lối chủ trương triều đình.

 Người diễn kịch ở chợ có ba con rối. Ông ta lấy một cái bánh để trước mặt ba con rối, còn mình đóng vai quan tòa sói. Ba con rối tranh giành cái bánh, quan tòa sói chia bánh làm ba, rồi thủ thỉ với con rối này là phần con kia to hơn thì phải, nói xong ông ta đớp một miếng của con rối nọ, rồi lại kẻ cả phán con này to, ba con rối cứ nhìn phần bánh mà so đo, chành chọe.  Cứ thế ông ta xơi gần hết, đến nỗi miếng bánh chỉ đủ chia làm hai phần. Ông ta bảo với ba con rối.

- Thế này khó chia, thôi cứ để đó bao giờ có thêm chút nữa thì chia cho dễ.

 Người xem nói.

Không đúng như trong chuyện kể, không đúng tí nào, quan tòa sói ăn hết bánh cơ mà.

Người diễn kịch nói.

- Chuyện thì thế, diễn thì khác, ăn hết bánh thì lấy gì ra mai diễn tiếp vở này. Và  phải còn một ít cho bọn chúng hy vọng để làm rối tiếp cho quý vị xem.

Khách qua đường chứng kiến than.

Nước Vệ loạn rồi, vợ thông dâm em chồng để giết chồng xong ân ái ngay trên giường, kẻ buồn đời thấy trẻ con ba tuổi ngoài đường rút dao đâm giải sầu, quan lại nhận hối lộ do rối loạn cảm xúc, công sai hiếp dâm cũng do rối loạn cảm xúc... giờ bọn diễn kịch dạo cũng diễn những vở quái gở. Hay cũng là rối loạn cảm xúc mà diễn vậy chăng.?

Nói xong nhìn lại mấy con rối, giật mình thấy có con tóc bạc, con mắt lươn, con cười nửa miệng. Vội rụng rời chân tay rảo bước như chạy trốn khỏi chợ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét