Trang

Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2012

Có nên để Đảng và Nhà nước tiếp tục lo không?


Trần Tiến (Danlambao) - Mỗi khi đọc được những lời khuyên bảo “mọi chuyện để Đảng và Nhà Nước lo”, tôi lại cảm thấy bồi hồi như vẫn còn nghe vang vọng đâu đây những cái loa phường khóm phát thanh ra rả nhiều năm trước ở khắp đất nước Việt Nam. Lời dạy dỗ của Đảng và Nhà Nước đã được mang đến từng nhà, từng người, mọi lúc mọi nơi, qua phương tiện truyền thông hết sức thuận lợi này. Sau một thời gian im ắng, cái câu “mọi chuyện để Đảng và Nhà Nước lo” giờ đây được sử dụng nhiều hơn để đối phó với những ý kiến đóng góp, phản bác… về các động thái kinh tế, chính trị, ngoại giao, quốc phòng của Nhà Cầm Quyền Việt Nam hiện nay.
Tôi xin tóm tắt một cách rất sơ lược về những gì mà Đảng và Nhà Nước Cộng Sản Việt Nam đã lo cho dân tộc và đất nước trong những giai đoạn dưới đây (có thể không hoàn toàn chính xác nhưng về đại thể thì chắc là không sai gì lắm):

1954 – 1975:

Tự xưng là Đảng và Nhà Nước nhưng Đảng Cộng Sản Việt Nam hình như chưa bao giờ xây dựng được một nền kinh tế đủ mạnh để bảo đảm được cơm no áo ấm cho người dân dưới quyền cai trị của mình, nhưng họ lại có một bộ máy tuyên truyền hữu hiệu đến mức đa số người dân miền Bắc đều tin rằng cần phải giải phóng người dân miền Nam không có cơm ăn áo mặc, đang rên siết đau khổ dưới ách cai trị của Mỹ Ngụy, dù trong thực tế miền Nam những năm ấy tuy chưa phải là sung túc, dư thừa nhưng chắc chẳng hề thiếu đói như những năm sau 1975 dưới sự chăm lo của Đảng & Nhà Nước.

Bộ máy tuyên truyền của Đảng & Nhà Nước này cũng hữu hiệu đến mức đã lôi kéo được biết bao nhiêu người miền Nam từ trí thức đến nông dân… bỏ ruộng đồng, bỏ trường học, hy sinh tính mạng, tài sản và tất cả mọi thứ khác vì những khẩu hiệu tổ quốc, nhân dân và cách mạng.

Những năm tháng ấy, thay vì gìn giữ hòa bình trong độc lập tự chủ và chăm lo cho người dân được cơm no, áo ấm (vốn phải là nghĩa vụ đầu tiên của một Nhà Nước vì dân đúng nghĩa) thì một nhóm người tự cho mình là Đảng & Nhà Nước đã biến đất nước ta thành tiền đồn của một chủ nghĩa hoang tưởng, cực đoan, biến dân tộc mình thành lính xung kích và hy sinh hàng triệu sinh linh chỉ để chứng tỏ tín điều mình đang theo là đúng. Không ngại hy sinh xương máu của người khác và con cái người khác, họ đã thành công trong việc áp đặt cái chủ nghĩa hoang tưởng và cuồng tín ấy lên đầu cả dân tộc.

Đảng & Nhà Nước đã rất giỏi trong việc lôi kéo nhân dân đi theo họ làm một cuộc cách mạng hoang tưởng vĩ đại để rồi dù theo hay không, dù chống lại hay trung lập thì cả dân tộc Việt Nam đã phải trả giá bằng rất nhiều xương máu và đau khổ và cuối cùng thì kẻ thắng lại lên làm vua, và vẫn cái cảnh “con vua thì được làm vua, con sãi ở chùa thì quét lá đa”.

Những bất công trong xã hội ngày càng lớn hơn và đất nước VN dưới sự lãnh đạo của Đảng & Nhà Nước đang xuống cấp về mọi mặt, ngoại trừ sự phát triển của các tệ nạn, các cuộc thi hoa hậu và chỉ số tham nhũng…

1975 – 1990:

Sau khi chiến thắng trong cuộc chiến tranh ý thức hệ (không hề là một cuộc chiến tranh vì nhân dân như họ rêu rao), Đảng & Nhà Nước ta nghiêng hẳn sang phía Liên Xô và không biết có phải vì sự kiêu hãnh một cách ngốc nghếch hoặc vì những lý do nào khác, Đảng & Nhà Nước đã chọc giận Trung Quốc là cựu đàn anh vốn từng nhường cơm xẻ áo cho Việt Nam (một cách có tính toán và luôn rình rập cơ hội để thống trị nước ta) và thế là;

Một mặt cựu đàn anh xui Pôn-Pốt quậy phá, giết chóc biên giới phía nam để Việt Nam phải hy sinh thêm hàng chục nghìn thanh niên Việt Nam khác cho cuộc chiến này.

Một mặt, trong một chiến dịch tấn công chớp nhoáng, cựu đàn anh xỏ lá này mang quân tấn công biên giới phía Bắc và tàn phá các tỉnh biên giới của ta gây ra thiệt hại không biết bao nhiêu về người và của.

Với sự lãnh đạo của cái gọi là Đảng và Nhà Nước, lại thêm hàng chục, hàng trăm nghìn người Việt ngã xuống trong các cuộc chiến sau năm 1975.

Trong thời gian này, với thái độ tự mãn, xem trời bằng vung, ngoài thì gây ra đủ kẻ thù, trong nước thì cai trị bằng chuyên chính vô sản cùng với việc áp dụng một nền kinh tế tập thể chỉ có vượt kế hoạch trên giấy, kết quả là Đảng & Nhà Nước cho toàn dân ăn gạo mục, khoai sùng, bột mì, bo bo… và nhiều loại hàng thứ phẩm khác đi xin xỏ được của đàn anh Liên Xô và các nước Đông Âu.

Đây là thời kỳ ngăn sông cấm chợ hay còn gọi là bao cấp, mà một thời gian gần đây, các tờ báo lề đảng hay đem ra bêu rếu xem như là một thời kỳ mông muội của đất nước. Mà ai là tác giả của trò hề kinh tế này, nếu không phải là Đảng và Nhà Nước khi ấy, là những bậc đàn anh, đàn chú của Đảng & Nhà Nước đương quyền?

1990 – ?:

Sau khi Liên Xô và các nước Đông Âu sụp đổ, Trung Quốc vẫn còn là kẻ thù không đội trời chung của VN. Đảng & Nhà Nước lo quay lo quắt vì bơ vơ một thân một mình không còn ai để bám víu, tình hình hết sức căng thẳng.

Sau vài năm loay hoay mà không thấy người dân trong nước hưởng ứng xu thế quốc tế lật đổ nền cai trị chuyên chính vô sản tại nước nhà (không như những nước Đông Âu có nền tảng dân trí cao hơn và hiểu biết về dân chủ hơn, khá đông người dân Việt Nam vẫn còn tin vào Đảng & Nhà Nước vì họ có được biết điều gì khác đâu và cũng vì Đảng & Nhà Nước vẫn còn nắm giữ bộ máy quân đội và công an chỉ biết còn Đảng còn mình), các lãnh tụ của Đảng vẫn vì sự an nguy, yên ổn và phú quý lâu dài của bản thân, của gia đình dòng tộc, bàn mưu tính kế tìm cách quay trở lại với kẻ cựu thù – Trung Quốc – người khổng lồ lân bang, mối đe dọa truyền kiếp của đất nước và dân tộc ta. Đảng & Nhà Nước tham dự hội nghị Thành Đô năm 1990 chẳng hề vì sự sống còn của ý thức hệ, của chủ nghĩa xã hội, thậm chí là vì tương lai của đất nước chút nào cả, tất cả chỉ vì sự an nguy và quyền lực của một nhúm người tự cho mình là Đảng & Nhà Nước và những kẻ ăn theo.

Chỉ trong khoảng 10 năm từ lúc TQ trở mặt chính diện tấn công và sau đó liên tục gây đủ mọi thứ khó khăn cho VN, tiếp tục xâm lấn biển đảo, đất đai…, chỉ vì lợi lộc và yên bình của bản thân chứ không hề liên quan gì đến đất nước và dân tộc, nhóm người tự nhận là Đảng & Nhà Nước, đã muối mặt ký kết những điều khoản gì đó, giấu diếm nhân dân cả nước, một lần nữa lại thần phục Trung Hoa.

Và sau đó thì Đảng & Nhà Nước đã lo như thế nào:

- Chịu đựng việc lấn chiếm đất đai biên giới của người TQ;

- Để mặc cho TQ dùng vũ lực lấn chiếm thêm biển đảo mà không có phản ứng gì ngoài những lời tuyên bố chung chung, yếu ớt, bưng bít;

- Đục bỏ những bia ghi công anh hùng liệt sĩ trong cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc;

- Để mặc cho ngư dân bị tàu TQ xâm hại, tàn phá;

- Cho người TQ thuê rừng vàng biển bạc từ Nam ra Bắc, khai thác quặng mỏ; 

- Để cho người TQ nắm giữ/thắng thầu 90% dự án hạ tầng cơ sở;

- Tấn công và trấn áp mọi người Việt có hành động và lời nói xâm phạm đến TQ;

Dù TQ có hành xử, có o ép như thế nào thì những người nhân danh Đảng & Nhà Nước vẫn im hơi lặng tiếng, chịu đựng và chịu đựng, tai tiếng một chút nhưng dinh thự, lâu đài còn đấy, quyền lực vẫn còn đấy, vợ đẹp con khôn vẫn còn đấy… Đảng & Nhà Nước thật là vinh thân phì gia.

Đấy là về mặt chính trị, đối ngoại, còn về tài kinh bang tế thế của Đảng & Nhà Nước thì chỉ cần nhắc đến Vinashin, Vinalines, EVN,… những doanh nghiệp hàng đầu mà giờ đây những món nợ, những tổn thất và những di hại khổng lồ mà chúng gây ra cho nền kinh tế VN thì chắc không ai không biết.

Nhưng Đảng & Nhà Nước To cũng rất khôn ngoan, nó đã chiêu dụ và sinh đẻ ra một mớ những Đảng & Nhà Nước đàn em và đàn con khác ký sinh và bám chặt trong quân đội, công an, trong các phương tiện truyền thông độc quyền, trong các doanh nghiệp kinh tế đủ loại, trong mỗi cơ sở hành chính từ to đến nhỏ, từ bộ xuống đến phòng ban, từ trung ương xuống đến thôn xã... Nói chung là trong mọi lĩnh vực, mọi cơ sở trên đất nước này. Như những con giun sán sống ký sinh trong cơ thể người, những thứ này vì sống ký sinh nên dù to hay nhỏ chúng chỉ có cùng một mục đích duy nhất, đó là đục khoét, hút máu và rúc rỉa toàn bộ chất bổ dưỡng của cơ thể mà chúng ký sinh… Mà cơ thể đó chính là đất nước Việt Nam cùng với nhiều chục triệu người Việt còn lại đang lao động cật lực để nuôi Đảng & Nhà Nước các loại.

Đảng & Nhà Nước là thế đấy, từ trung ương đến địa phương, mỗi nơi đều có Đảng & Nhà Nước của mình. Do đó khi cần nói chuyện với những người không đồng ý với cách cai trị và hành xử của Đảng & Nhà Nước thì Đảng & Nhà Nước To sẽ chỉ thị cho các Đảng & Nhà Nước Nhỏ đi nói chuyện: “Các anh chị, các cô chú, các đồng chí hoặc chúng mày nói chung, đừng có lo, đã có Đảng & Nhà Nước lo”.

Kết Luận:

Đảng và Nhà Nước đã như thế, liệu những người dân Việt bình thường, phần đông đã thoát khỏi cơn mê ngủ bởi liều thuốc phiện kéo dài hơn nửa thế kỷ, có nên để cho Đảng và Nhà Nước tiếp tục ký sinh và rút tỉa máu thịt của chính mình và trong tương lai là của con cháu mình, đồng thời lại luôn cầm súng và dao ngồi trên đầu chúng ta, khuyên răn, thuyết giảng, phỉ nhổ, đánh đập, tù đày và hứa hẹn dẫn chúng ta đến một thiên đàng hoang tưởng không?

Người dân Việt đã được Đảng và Nhà Nước dẫn đường và chăm lo rất lâu, đã đổ biết bao xương máu, mồ hôi và nước mắt trên con đường ấy, nhưng bóng dáng thiên đàng thì chả thấy đâu mà đất nước thì càng lúc càng chứa đầy rác rưởi, tệ nạn, hỗn loạn và sự điên khùng, chưa kể là sắp lao đầu vào vòng nô lệ mới với đế quốc phương Bắc trong sự hướng dẫn của Đảng và Nhà Nước. 

Thiết nghĩ đã đến lúc mỗi người Việt phải suy nghĩ, hành động và dứt khoát với cái gọi là Đảng và Nhà Nước để tự cứu mình và cứu cả đất nước Việt Nam thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét