Trang

Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2012

Bút ký của Biểu tình viên Nguyễn Tường Thụy: CHÚNG ĐÃ BẮT VÀ THẢ NGƯỜI BIỂU TÌNH CHỐNG TRUNG QUỐC NHƯ THẾ NÀO? (4)



Đứa ngồi bên trái bảo tôi: Bây giờ chúng tôi sẽ kiểm tra điện thoại của bác, gồm danh bạ và những thông tin lưu trong máy để lập biên bản. Anh kia (chỉ sang đứa ngồi bên phải tôi) sẽ thực hiện.

Tôi phẫn nộ:
-    Các anh có quyền gì mà kiểm tra điện thoại của tôi. Đây là tài sản cá nhân tôi. Tôi có quyền công dân. Nên nhớ tôi bị các anh bắt khi đi dạo ở Bờ Hồ. Các anh không thể xâm phạm bí mật hoặc an toàn thư tín, điện thoại, điện tín của người khác. Tôi kịch liệt phản đối. Còn nếu các anh dùng sức mạnh cưỡng chế thì đó là việc của các anh nhưng coi chừng các anh phạm tội hình sự đó.
Hai đứa ngồi cùng phía nên tôi cũng không để ý trang phục của chúng như thế nào. Nhưng Trương Dũng đang làm việc ở bàn đối diện đã phát hiện ra, lên tiếng kịp thời:
-    Các anh là ai? Trang phục ngành đâu? Biển tên đâu? Ăn mặc thế lại đòi kiểm tra người khác là sao.
Thấy chúng tôi quyết liệt và dứt khoát quá, một đứa nói:
-    Nếu bác không đồng ý thì chúng tôi báo cáo lên cấp trên.
Thế rồi chúng nó đứng dậy đi ra. Tôi nghĩ: Với cấp trên chúng mày thì chúng tao cũng vẫn thế thôi.
Thực ra điện thoại tôi có chứa thông tin gì đáng giá đối với công an đâu. Ngoài danh bạ của người thân, bạn bè thì có vài tin nhắn kiểu như “Cẩn thận, chó cắn” hoặc “Bác có nuôi chó giữ nhà không”.
Cuối cùng thì cậu Đạt lại đưa tôi xuống tầng 1. Cứ tưởng cậu ấy đưa tôi làm việc với sếp của cậu nhưng lại đưa tôi vào một phòng lố nhố đến chục cô cậu công an. Tôi bước vào hỏi: “Làm gì ở đây?” Đạt bảo bác chờ lăn tay. Tôi nói: “Này, bác nói trước, không có chuyện lăn tay lăn chân gì đâu nhá” Nói rồi, tôi mở cửa bước ra. Cậu ta chạy theo: “Bác chờ một lát đã”. Tôi không nói gì cứ thế bước thẳng. Cậu ta lại đi theo khi tôi quay về nơi tạm giữ. Một đứa hỏi Đạt: “Xong rồi à, nhanh thế”. Đạt bảo: “Bác ấy không đồng ý lăn tay”.
Về đến cửa khu lưu giữ, thấy Trần Thị Nga đang lớn tiếng tố cáo việc bắt riêng cô lên xe chở đi, cô đang rất bức xúc. Thấy tôi, Nga cho biết, một số người đàn ông mặc thường phục cưỡng bức cô lên một chiếc xe mang biển số 90T -6969 định đưa cô đi đâu không rõ. Cô kháng cự quyết liệt. Những người bị bắt nhìn qua song cửa sắt thấy thế lên tiếng phản đối không được bạo hành đối với phụ nữ đang mang bầu. Chúng đành buông tay ra. Chúng bảo đưa cô đi gặp con, cháu nó đang ngoài cổng. Nga nói, nếu con tôi đang ngoài cổng thì sao không đưa con tôi vào đây với tôi. Cô chỉ vào mấy phụ nữ tuổi trung niên đang đứng thuỗn mặt ở đấy nói, mấy người này cũng xúm vào định cưỡng bức cô lên xe. Không biết mấy người này, công an Hoàn Kiếm bới ở đâu ra. Cuối cùng thì họ không làm gì được cô.
Hết buổi sáng, họ mới thẩm vấn được một nửa.
Buổi trưa, họ mang mấy chục suất cơm hộp đến bỏ lên hai chiếc bàn. Chúng tôi không ai định ăn, bảo có ai mời đâu mà ăn. Cuối cùng thì họ cũng mời. Có 30 người mà họ mang đến chừng khoảng 40 suất.
Nói thêm về văn hóa mời chào. Buổi sáng, lúc bước chân vào phòng tạm giữ, thấy mọi người cứ đứng lố nhố nói chuyện, tôi bảo mấy cậu công an: “Các cháu mang ghế ra mời mọi người ngồi và uống nước, họ đang rất mệt và khát. Như bác thì không sao nhưng nhiều người còn lạ. Ở đây có nhiều người bậc cha chú các cháu đấy”. Mấy cậu nghe theo, đến rải ghế ra cho mọi người ngồi
Còn ai lạ gì cái sự khó nuốt và mất vệ sinh thực phẩm của cơm hộp. Tôi động viên mọi người cố ăn đi còn giữ sức. Tôi lấy một suất, trệu trạo nhai được chừng 1/3 rồi bỏ đi. Như vậy cũng có thể giữ sức được đến tối.
2 giờ, tiếp tục phiên làm việc buổi chiều. Số còn lại buổi chiều phần đông là các cháu thanh niên. Mỗi khi một cháu đi thẩm vấn về, mọi người xúm lại hỏi chuyện. Thú vị nhất là nghe các đoạn đối thoại thông minh của các cháu đối với công an. Cháu Loan còn phát hiện ra mỗi công an viên hôm nay được “bồi dưỡng” 500 nghìn đồng. Cháu kể, lúc ở phòng lăn tay ra, cháu nghe thấy công an Hoàng Xuân Hiếu ghi tên làm danh sách và bảo mỗi người được “năm trăm”.
Nhớ lại đầu giờ chiều, một người nói cho tôi biết, trong bản tin trưa nay, đài Truyền hình Hà Nội nói đã phát hiện và bắt quả tang một số đối tượng phát trả tiền công cho người biểu tình và hẹn sẽ phản ánh trong bản tin tối. Tôi nghĩ ắt là chúng nó dựng lên để vu khống. Chứ nếu có cảnh quay thì người phát, người nhận phải rõ mặt chứ. Hiển nhiên những cái mặt ấy không phải là những người biểu tình yêu nước. Sự hèn hạ, đê tiện của bọn bồi bút ở Đài THHN chúng tôi không ai lạ. Thế nhưng cho đến hôm nay, 6 ngày đã qua, tôi chờ mãi vẫn không thấy THHN công khai lên đoạn băng tưởng tượng ấy.
Trong khi đó thì cháu Loan đã phát hiện ra công an dẹp biểu tình ăn tiền khá đậm, gần bằng nửa tháng lương của những người lao động khốn khổ.
Như vậy, nội dung làm việc với chúng tôi bao gồm mấy việc: Làm biên bản lấy lời khai, lập biên bản xử phạt vi phạm hành chính, chụp ảnh, lăn tay, khám điện thoại. Tôi không biết có ai ký vào hai thứ biên bản kia không, ai chấp nhận lăn tay, chụp ảnh? Chuyện ký vào 2 biên bản, tôi chưa thấy có trường hợp nào. Có mấy người đồng ý chụp ảnh. Riêng chuyện chấp nhận lăn tay, theo Phương Bích thì có 7 người. Có cháu kể lúc chụp, cháu thè lưỡi ra, thế là đành chịu. Có cháu nắm chặt tay không chịu lăn. Còn việc yêu cầu khám điện thoại hình như họ chỉ đặt ra với tôi và Phương Bích nhưng cả hai chúng tôi đều phản đối.
Dương Thị Xuân là người duy nhất không chấp nhận làm việc với họ. Lý do cô đưa ra là cô đang ở Bờ Hồ thì bị bắt đưa lên đây nên chẳng có gì phải làm việc cả.
Khi đã làm việc xong với 28 người (không tính Dương Thị Xuân), chỉ còn lại trường hợp anh Nguyễn Văn Ngoan, quốc tịch Thụy Sĩ, họ tập trung chúng tôi lại. Một tay mang hàm đại úy mà tôi không rõ tên, nói đại ý rằng, các bác các anh chị đã gây rối trật tự công cộng, căn cứ vào nghị định 73, chúng tôi sẽ (hay đã, tôi không rõ chỗ này) làm quyết định cảnh cáo. Yêu cầu mọi người từ sau chấp hành …. Còn bây giờ, mọi người … giải tán.
Chúng tôi ngớ người ra bởi cách ăn nói của một viên công an gọi là đại diện cho Công an Hoàn Kiếm. “Bây giờ mọi người giải tán”? Bắt chúng tôi lên đây, hành chúng tôi suốt một ngày mà nói năng đơn giản, tầm phào thế ư? Cứ như là họp thiếu nhi vậy.
Đây là lối cư xử vô cùng thiếu nhân bản. Bắt người vô cớ, khi thả ra thì không quan tâm đến chuyện họ về như thế nào, có ai không có tiền đi xe không? Không chỉ lần này mà tất cả những lần bắt người vô cớ trước đây, chúng đều hành xử như vậy. Tôi nghe nói người tù mãn hạn còn được cấp tiền về nhà. Còn chúng tôi, chẳng lẽ không bằng một người tù thường phạm? Hay tội chúng tôi to hơn vì chúng tôi dám chống Trung Cộng?
Bác Nguyễn Anh Dũng là một nhà giáo, cựu chiến binh lập tức đứng lên:
Từ nãy, chúng tôi đã lịch sự nghe các anh nói rồi, bây giờ yêu cầu các anh cũng nên lịch sự nghe chúng tôi nói. Chúng tôi xin hỏi, còn một người các anh đang giam giữ ở đâu? Bao giờ thì thả? Hai là các anh đã vô cớ bắt chúng tôi lên đây thì phải trả chúng tôi về chỗ cũ …
Tay đại diện cho Công an Hoàn Kiếm ngắc ngứ mất mấy giây, không biết nói sao liền giở chước ba sáu. Gã nhanh nhảu lủi mất, đi như chạy. Chúng tôi ào theo truy kích nhưng bị đám lính cản lại cho gã thoát thân.
Thế đấy các bạn ạ. Khi bắt chúng tôi thì hùng hổ như thế. Còn khi đối thoại với chúng tôi lại không dám, đành đánh bài chuồn. Phải chăng đây là sức mạnh, bản lĩnh của thanh kiếm và lá chắn cho Đảng?
Lúc ấy là 4 giờ 30.
Không biết chúng làm quyết định xử phạt vi phạm hành chính đối với tất cả hay đối với một số người. Chỉ biết là chúng bắt bừa chúng tôi lên đây, tự làm biên bản với nhau, tự ra quyết định xử phạt rồi đút vào trong cặp. Chưa có ai nhận được quyết định xử phạt do chúng đưa ra. Còn tôi, nếu chúng công khai đưa ra quyết định xử phạt tôi, tất nhiên, tôi không thể im miệng mặc dù tôi biết, chắc chắn chúng nó sẽ bao che cho nhau.
Chúng có thể xử phạt hàng ngàn lượt người dạo quanh Bờ Hồ mỗi ngày không? Có ai dám ra lệnh cấm công dân đi bộ quanh Bờ Hồ không?
Thưa các bạn;
Sau đó, chúng tôi kiên quyết không chịu về, chỉ cử Lê Dũng ra báo tình hình với bà con lên đón ngoài cổng. Từ trong trại, tôi được biết rất đông bạn bè, đồng đội lên đón. Số người đi đón còn đông hơn số bị bắt. Chúng tôi còn lưu lại trong trại thêm mấy giờ nữa để chờ anh Ngoan. Sau khi ra khỏi trại, chúng tổ tổ chức một cuộc biểu tình tại chỗ, ngay cổng trại Lộc Hà.
Chuyện về anh Nguyễn Văn Ngoan bị giữ tài sản như thế nào, chúng tôi biểu tình trước cổng trại ra sao nhiều bài viết đã đề cập đến nên tôi không nhắc lại nữa.
Cảm ơn bạn đọc đã theo dõi ghi chép này của tôi.
11/8/2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét