Trang

Thứ Hai, 28 tháng 5, 2012

Người Lính bị xoá bỏ


Nguyệt Quỳnh


Các em nằm yên nghỉ bên sông
Những cánh hoa hồi phủ thơm mặt đất
Anh về thăm mà khôn cầm nước mắt
Trời biên cương xanh ngắt
Mây trắng bồi hồi đỉnh chốt người đi
Sông Kỳ Cùng đỏ đang đợi bên kia
Nước ngập cầu Khánh Khê xe ca chưa sang được
...
(Gặp Lại Các Em - Nguyễn Đình Chiến)

Những câu thơ trên Nguyễn Đình Chiến viết cho những người lính trẻ nằm lại Lạng Sơn trong cuộc chiến tranh Biên Giới năm 1979. Bài thơ khắc thật sâu vào lòng tôi một nỗi thương cảm
tận cùng. Nỗi thương cảm đã mặn hơn cả nước mắt khi nhìn thấy những khuôn mặt non trẻ rạng rỡ của họ. Bỗng dưng tôi chợt có ý nghĩ tha thiết một cách lạ lùng - giá mà tôi được vuốt mắt cho họ. Bài thơ đoạt giải nhất cuộc thi Thơ của báo Văn nghệ năm 1982, nhưng bài thơ cũng mang cùng số phận bị bôi xóa, bị lãng quên như những người lính ấy. Không biết ai trong cái hội nhà văn gồm những tên tuổi lớn như Hữu Thỉnh, Hữu Nhuận… đã quyết định cho đục bỏ hai câu thơ: “Sông Kỳ Cùng đỏ đang đợi bên kia / Nước ngập cầu Khánh Khê xe ca chưa sang được” ?!

Bất chấp lịch sử, bất chấp những hy sinh hào hùng của những chiến binh tại Lạng Sơn, dấu tích của Sông Kỳ Cùng, cầu Khánh Khê trong bài thơ đã bị đục bỏ để xóa nơi chốn của trận đánh. Ngày ấy, trước sức tấn công dữ dội của địch quân, sư đoàn 3 đã một mình phải đương đầu với 3 sư đoàn của bộ binh Trung Quốc. Người Cộng Sản sẵn sàng xóa bỏ ngay chính những người lính của họ, chuyện bắt giam và đày đọa một triệu quân dân cán chính miền Nam trong các trại tù cải tạo sau biến cố tháng 4 năm 75 phải chăng là chuyện “đương nhiên” ?! Đây là nỗi đau chung mà mỗi gia đình Việt Nam có người thân trong các biến cố này đã gánh chịu.

Có điều tôi vẫn tự hỏi những người lính dũng cảm của sư đoàn 3, sư đoàn 337 ngày nào nay ở nơi đâu? Các anh ngày xưa, tóc xanh, tuổi trẻ, ba lô trên vai đi suốt dặm đường khói lửa cùng quê hương. Các anh nghĩ gì khi nhìn tấm bia ghi chiến tích trận đánh ác liệt tại cầu Khánh Khê. Dấu tích máu xương đồng đội bây giờ nằm trơ vơ nham nhở trên những mảng bia bị đập phá! Ngọn lửa trong tim ngày nào bây giờ chỉ còn là những đốm ma trơi!

Suốt từ 5 giờ sáng ngày 17/02/1979 quân đội Trung Quốc tiến vào biên giới cho đến ngày 18/03/1979 khi người lính xâm lược cuối cùng rời khỏi Việt Nam. Biết bao xương máu, biết bao hy sinh đã đổ xuống trong trận chiến này! Ở bất kỳ một đất nước nào, vì bất cứ một lý do gì, khi mà những hy sinh của người lính bị rẻ khinh, chắc chắn quốc gia đó sẽ không thể giữ được nước.

Không riêng gì những người lính ở Lạng Sơn bị lãng quên! Nhà văn Nguyễn Quang Lập kể rằng trong một vụ bắt bớ và thẩm vấn người biểu tình chống Trung Quốc, một sĩ quan công an đã hỏi Gạc Ma là cái gì? Rất nhiều người VN hôm nay không hề biết đến 64 thuỷ thủ đã chiến đấu trong cô đơn hôm 14/3/1988 tại bãi đá Gạc Ma. Họ không hề nghe được câu nói cuối cùng của Thiếu úy Trần Văn Phương. Trong lúc bị thương anh đã cố hét to với đồng đội: "Thà hy sinh chứ không chịu mất đảo, hãy để cho máu của mình tô thắm lá cờ truyền thống của Quân chủng Hải quân". Danh dự người lính không chỉ nằm ở những phút giây chiến thắng, mà còn ở giây phút cận kề cái chết. Và họ bất tử. Không một ai có thể bôi xoá.

Tôi còn nhớ ở thập niên 70, ban nhạc pop Abba của Thuỵ Điển đã làm cả thế giới xúc động về hình ảnh người lính qua câu chuyện của hai người cựu chiến binh. Bài hát là ký ức của họ về những ngày còn trẻ khi cả hai tham gia cuộc cách mạng Mexico năm 1910. Trong trận đánh này họ thua trận; Fernando là tên một trong hai người lính và cũng là tên bài hát. Fernando được mệnh danh là đĩa hát bán chạy nhất của mọi thời đại với sáu triệu bản được bán ra năm 1976. Trọn bài hát là một chuỗi hồi tưởng: “Bây giờ mình đã già, tóc đã bạc, đã từ lâu tôi không còn nhìn thấy khẩu súng trên tay anh… Fernando, ngày ấy tôi đã rất sợ. Chúng ta còn trẻ, đầy sức sống, không một ai trong chúng ta chuẩn bị cho cái chết. Tôi không xấu hổ khi nói rằng tiếng gầm thét của súng và đại bác gần như đã làm tôi khóc…”

Có một cái gì trong không gian đêm ấy
Những ngôi sao thật sáng
Chúng chiếu sáng ở đó cho anh và tôi, cho tự do, Fernando
Mặc dù mình không bao giờ nghĩ rằng mình có thể thua trận
Không có gì để hối tiếc
Nếu phải làm lại một lần nữa, tôi sẽ bạn ơi, Fernando
Vâng, nếu phải làm lại như xưa, tôi sẽ, Fernando

Tôi tin rằng những người lính đã ngã xuống ở Gạc Ma, ở Lạng Sơn,... cũng đã nghĩ như người bạn của Fernado: “Vâng, nếu phải làm lại như xưa, tôi sẽ”. Họ chiến đấu vì Tổ Quốc nhưng họ còn chiến đấu vì Trách Nhiệm và Danh Dự của chính họ.

Một vài tháng, trước ngày 14/3/2012, báo Thanh Niên và một vài Hội Cựu Chiến Binh chuẩn bị ráo riết, dự định tổ chức lễ tưởng niệm, tri ân, và tặng quà cho một số gia đình các chiến sĩ đã hy sinh trong trận chiến Gạc Ma. Nhưng cuối cùng buổi lễ đã bị hủy bỏ vào phút chót theo lịnh của lãnh đạo vì lý do “nhạy cảm” !? Tuy nhiên, tối ngày 13/3/2012 tại bãi biển Quảng Ninh nhóm Thanh Niên Yêu Nước đã thầm lặng tổ chức một lễ tưởng niệm dành cho 64 chiến sĩ đã ngã xuống trong biến cố này. Ba con thuyền mang số HQ 604, HQ 505, HQ 606 với biểu tượng No-U chở đầy những ngọn nến hoa đăng đã được thả trôi trên biển. Các thanh niên này cho rằng không thể vì 16 chữ vàng mà những chiến binh này tiếp tục bị bỏ rơi, tiếp tục chết một lần nữa trước sự im lặng và bưng bít của nhà cầm quyền. Trong cái rét tê tái của một đêm đầy gió, những ngọn nến lung linh rời bãi mang theo lời khấn nguyện của tuổi trẻ Việt Nam: “chúng em kính cẩn nghiêng mình tưởng nhớ tới các anh và xin được thắp những ngọn nến, nén hương, hoa đăng tưởng niệm, tưởng nhớ tới linh hồn của các anh, cầu mong các anh thanh thản yên nghỉ. Chúng tôi, những người trẻ nguyện sẽ tiếp bước tinh thần anh dũng của các anh và các bậc tiền nhân”.


Khi viết bài thơ cho những tân binh đã ngã xuống ở Lạng Sơn, Nguyễn Đình Chiến đã có hơn mười năm tuổi lính. Anh về thăm lại Lạng Sơn, thăm lại hàng hàng ngôi mộ mà những tấm bia khắc tên đã không còn nhìn rõ chữ. Anh nhắc lại tiếng hát hồn nhiên và những đêm cùng họ đẩy mảng vượt thác. Ánh trăng của anh lính Fernando chắc cũng chỉ đẹp bằng ánh trăng vàng đêm họ cùng nhau đập sóng qua sông. Đọc những câu thơ cuối của Nguyễn Đình Chiến tôi tin anh và những người lính hôm nay sẽ không phản bội họ:
 Thôi các em nằm yên
Quân ta đang tiến về phía trước
Đường bình độ cả trung đoàn thầm nhắc
Phải giữ yên mảnh đất các em nằm
Lửa cháy rồi trên cao điểm bốn trăm….
(Gặp Lại Các Em - Nguyễn Đình Chiến)

Ngày ấy, với hoả lực và thế mạnh như chẻ tre, trong suốt ba ngày, 5 Sư đoàn của Trung Quốc đã không vượt nổi đoạn đường 4km cửa ngõ vào Lạng Sơn. Có ai trong chúng ta dám hình dung có bao nhiêu chiến binh Việt Nam đã liều chết để giữ đoạn đường này! Những hy sinh của họ, không một ai có thể xoá bỏ được. Xoá bỏ những hy sinh ấy là có tội với dân tộc. Và chính dân tộc sẽ cương quyết xoá bỏ những kẻ nào muốn nhấn chìm phần máu xương ấy vào lãng quên.

Vì sự sống còn của tổ quốc và của chính bản thân mình, quân đội Miến Điện đã từ bỏ quyền lực. Liệu quân đội Việt Nam có theo chân quân đội Miến Điện để đem lại những đổi thay cần thiết cho đất nước? Tôi tin vào dân tộc, tôi tin vào người lính. Hình ảnh những người lính ngày nào giành giật với quân thù từng cao điểm quanh Lạng Sơn vẫn rạng rỡ, và tôi nhìn thấy họ trong mỗi người dân hôm nay. Người lính của hôm nay không mặc áo trận, họ đang mặc áo trắng, họ thướt tha trong chiếc áo dài của cô gái trẻ Trịnh Kim tiến, họ có mặt trên từng nốt nhạc của nhạc sĩ Việt Khang. Để giành được một nền dân chủ đích thực, người lính hôm nay không cần đến xe tăng, đạn pháo. Họ chỉ cần có mặt trong đêm thắp nến, có mặt cùng nhau trên khắp những nẻo đường của Hà Nội trong các cuộc xuống đường. Chính các anh các chị là những người lính của Trách Nhiệm và Danh Dự. Chính các anh, các chị sẽ là người quyết định vận mệnh của đất nước mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét